-Dựa vào cái gì mà uống với ngươi Nào, Long Hòe, chúng ta uống, mặc kệ con thỏ này Sau đó Rau Hẹ lại một hơi ưống cạn, sau đó kêu lên:
-Không được, chúng ta phải uống nhiều hơn con thỏ Ai bảo hắn xem thường ta Chúng ta uống hai bát một lúc Sau đó Rau Hẹ ngửa đầu, uống hai bát liên tục Long Hòe đang muốn uống theo, chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, trước mắt có mấy bóng người Long Hòe phất tay một cái, nói ngọng:
-Không được rồi.. uống.. nhiều.. rồi Rau Hẹ lại kêu:
-Không được Ta đã uống rồi, ngươi không uống Long Hòe, ngươi coi thường ta à Long Hòe cười khổ, đành phải uống tiếp hai bát.. Tần Thọ lập tức đuổi kịp, hắn cùng Rau Hẹ thay nhau oanh tạc, đầu óc của Long Hòe ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngồi xuống ghế, không nhúc nhích nữa, lẩm bẩm nói:
-Long Hòe này đần sao Vận chuyển nguyên khí là có thể ép hơi rượu ra, cần gì phải ở đây khó chịu Lý Trinh Anh nghiêng đầu nói:
-Ta nghe nói, thần tiên cũng có quy tắc uống rượu, bình thường không được phép làm như vậy Làm như vậy thì tửu lượng quá kém rồi Sau này sẽ không có ai uống rượu với ngươi, hơn nữa, uống rượu không phải là thử nghiệm cảm giác vui sướng trong lúc say sao Trùng Bát suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như vậy thật Rau Hẹ lại cười hì hì nói:
-Không chỉ thế, rượu của Tửu Thần cũng không phải rượu bình thường, người thường căn bản không hiểu hết được Đang nói chuyện, Long Hòe lắc lư lảo đảo muốn đứng lên Tần Thọ lại kéo lấy Long Hòe, nói:
-Long Hòe, rốt cuộc cái Hồng Trần Cuồn Cuộn này có quan hệ gì với tiên sinh nhà ngươi và Lỗ đại sư Tần Thọ vừa mở miệng, mọi người chợt hiểu ra Không phải con thỏ chết này có lòng tốt không truy hỏi, mà là muốn chuốc say nói lời khách sáo Dù biết như thế không tốt lắm, nhưng từng người đều thò dài cổ ra nghe Long Hòe vừa nghe, lập tức nóng vội, la lên:
-Không nói Không thể nói Tần Thọ xua tay nói:
-Ta hiểu rồi, ngươi không phải không thể nói, ngươi căn bản là không biết, chỉ là khoác lác với chúng ta thôi Long Hòe vừa nghe, giậm chân một cái, kêu lên:
-Ai nói ta không biết Tiên sinh nhà ta và Lỗ đại sư cùng với một vị tiên nhân khác là bạn tốt, ba người bọn họ nói chuyện bàn luận với nhau, tình cảm vô cùng sâu nặng Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới người hảo hữu chi giao kia lại không phải tiên Lời này vừa nói ra, Long Hòe đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng che miệng mình nói:
-Ta chưa nói gì hết Nói xong, Long Hòe nhanh chân bỏ chạy -Con thỏ, đuổi theo không - Rau Hẹ hỏi Tần Thọ lắc lắc đầu nói:
-Đuổi theo cũng vô dụng, bỏ đi, không đuổi nữa Trùng Bát tò mò nói:
-Hắn nói người kia không phải tiên.. lẽ nào là yêu Lý Trinh Anh liếc hắn một cái nói:
-Người có thể thành tiên, yêu có thể thành tiên, sinh linh vạn vật đều có thể thành tiên Chỉ cần thành tiên, sẽ không có khác biệt Nói đến đây, Lý Trinh Anh rùng mình, kinh hô:
-Lẽ nào là.. Lúc này Mộc Đầu luôn nói lắp cuối cùng đã nhả ra một chữ:
-Ma Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng đùng giòn tan trên trời, tiếp đó vò rượu của Tần Thọ nổ tung trên không trung Sau đó trong nháy mắt nhìn thấy hai bóng người hạ xuống, đồng thời nhìn Tần Thọ nói:
-Con thỏ, rượu Tần Thọ suy nghĩ một chút, lấy hai vò rượu ra đặt ở trên bàn, sau đó nói:
-Hai vị sư phụ, mỗi người một bình được không Văn Khúc Tinh và Lỗ đại sư cùng nhau lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột:
-Không được Tần Thọ trợn mắt một cái, nói:
-Nếu hai người lại đánh nhau, sau này ta không đem rượu cho hai người nữa Có lời nào mà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng chứ -Không thể Văn Khúc tinh quân và Lỗ đại sư giống như hài tử, vừa nghiêng đầu, vừa đồng thời đáp lại Tần Thọ yên lặng, lắc đầu nói:
-Được, xem như các người ngạo kiều, xem như các người quật cường, rượu để ở đây, các người đánh đi Tần Thọ nói xong liền đứng dậy rời đi Sau lưng lập tức nổi gió mây, tiếp theo vang lên tiếng đánh nhau, hai luồng sáng lao lên trời, đánh đến mức kinh thiên động địa.. Rau Hẹ lại gần nói:
-Con thỏ, ngươi cứ để hai người bọn họ tiếp tục đánh thế à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện đó Trùng Bát nói:
-Đúng đó, hai người có thể làm ầm ĩ lên như vậy, sớm muộn gì cũng chặt cả Thư Sơn Hơn nữa, nếu thật sự có ai bị thương, như vậy chính là phạm luật trời đấy Mộc Đầu nói:
-Ôi.. -Im miệng - Trùng Bát, Lý Trinh Anh và Rau Hẹ đồng thanh kêu lên Mộc Đầu dứt khoát im miệng, đáng thương, tủi thân mà nhìn mấy người đó Tần Thọ thấy vậy, không cho là đúng, nói:
-Nhìn tiền đồ của các ngươi đi, không phải chỉ là hai lão nhân đánh nhau sao Nếu không muốn thấy bọn họ đánh nhau thì tách ra chẳng phải là xong rồi -Tách ra Ngươi nói đùa gì thế Ngươi cũng đã thấy thực lực của hai vị lão sư rồi, dựa vào chút bản lĩnh của chúng ta, đừng nói đến chuyện can ngăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] - Trùng Bát nói Rau Hẹ nói:
-Nếu cha ta ở đây, có lẽ có thể cản được, chỉ mấy người chúng ta, không đủ.. Lý Trinh Anh gật đầu theo, nói:
-Cha ta ở đây cũng được, đáng tiếc, người vào quân doanh lâu rồi Mộc Đầu nói:
-Ta.. Tần Thọ nói:
-Được rồi, được rồi, mỗi người các ngươi đừng khoe cha nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không phải muốn họ không đánh nữa sao Không cần tìm cha các ngươi, có ta là được rồi -Có ngươi là được Con thỏ, ngươi có cách Không đúng, sao ngươi có thể có cách chứ - Rau Hẹ không tin nói Lý Trinh Anh kéo tay Tần Thọ khuyên nhủ:
-Con thỏ, ngươi đừng mạo hiểm có được không Tần Thọ nhảy lên, sờ đầu Lý Trinh Anh, nói:
-Yên tâm đi, thỏ gia ta chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc Hơn nữa, chuyện này thực sự rất đơn giản Đầu óc mọi người mơ hồ nhìn Tần Thọ, kéo hai người là Địa Tiên, thậm chí có thể kéo một người là Thiên Tiên là chuyện đơn giản à Ngươi tưởng ngươi là Ngọc Đế chắc Hay là Đại La Kim Tiên Lúc mọi người đang nghi ngờ thì nhìn thấy con thỏ nhảy lên nóc Văn Khúc Cung, rồi hét lên trời:
-Sư phụ Đừng đánh nữa Ta sẽ ăn trộm một chiếc xe ngựa siêu xịn cho người, người có vui không Cho tới bây giờ, Tần Thọ luôn gọi Văn Khúc tinh quân là tiên sinh, còn gọi sư phụ là gọi Lỗ đại sư Thế nên hai người cũng sẽ không hiểu lầm cái xưng hô này, Văn Khúc tinh quân hơi khó chịu một chút, mấy lời này cũng đã thu hút sự chú ý của Lỗ đại sư, hắn cũng không quay đầu lại mà nói:
-Không cần Trả về Tần Thọ lập tức đáp lại:
-Sư phụ, ta muốn trả nhưng người ta không cần mà Hay là người giữ lại đi Văn Khúc tinh quân lạnh nhạt nhìn Lỗ đại sư, Lỗ đại sư càng không thể nào cần, hắn tức giận nói:
-Giữ cái rắm Ngươi tự lấy đi chơi đi Tần Thọ nghe vậy thì gật đầu một cái:
-Ồ Vậy ta đi chơi nhé Lỗ đại sư "ừ" một tiếng, còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng ngựa hí quen thuộc vang lên ở bên dưới, sau đó là tiếng vó ngựa ầm ầm to lớn vang lên, hệt như tiếng trống khi đánh trận vậy, dần dần đi xa Lỗ đại sư cũng ngây người đôi chút, thầm nói: