Tần Thọ vào Phong Hoa Thành, ngắm nghía xem bọn ngốc kia có bày ra trò quái quỷ gì nữa hay không, kết quả vừa bước qua cửa, Tần Thọ không biết là nên cười hay nên khóc Phía trong, hết thảy cư dân trong Phong Hoa Thành đều đang leo trèo trên lầu cao Chẳng làm gì khác, ai cũng đang gỡ đèn lồng trắng cùng những dải vải trắng…
Khung cảnh đó hệt như khi hắn chết đi, cả thành tưởng niệm, Tần Thọ thở dài thườn thượt:
-Ai nói với các ngươi là dùng vải trắng hả Vải trắng rẻ mạt thế à Tần Thọ hiểu không thể dệt vải bằng cây nguyệt quế trên cung trăng, ngoài ra thì căn bản chẳng có thứ gì khác Vải vóc ở nơi đây đều do hải tộc và những tiểu yêu quái mang từ Địa Tiên Giới đến, có thể nói là dùng đến đâu ít đi đến đó Đương nhiên, Tần Thọ có thể dùng thuật chỉ đá hóa vàng để tạo ra, nhưng Tần Thọ tự biết một mình mình không có đủ tinh lực để cung cấp nhu cầu dùng vải cho cư dân cả thành Huống hồ, vật phẩm tiêu dùng trong thành không chỉ có mỗi vải vóc, hắn chẳng thể lo chu đáo toàn diện được Vậy nên, nhìn số vải kia treo trên lầu, hắn cũng thấy xót xa -Thỏ gia, bọn ta cũng có hiểu quy tắc của thần tiên các ngài đâu…
Đại Tứ Hỉ vẫn chưa thôi ấm ức nói:
-Xưa kia, bọn ta trốn trong núi, cũng chẳng có thời gian đi hại người, chỉ đánh nhau với đám yêu quái làm vui Hoàn toàn không hay biết tập tục gì đó của loài người, lại càng không biết quy tắc của giới tiên nhân Tần Thọ xua tay bảo:
-Được rồi, được rồi Nói thì ngươi lắng nghe đi, còn già mồm cự cãi Tóm lại, tháo hết vải trắng xuống cho ta, thay màu đỏ lên Ờ… những màu khác cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép dùng màu trắng Cuối cùng, mấy thứ bên kia là cái trò gì thế Tần Thọ chỉ vào mấy ngọn đèn hoa đăng khổng lồ Vốn dĩ hoa đăng không hề gì, nhưng hình dạng cổ quái hiếm thấy kia thì Tần Thọ không dám cất lời khen Nào là mình bạch tuộc đầu mỹ nữ, nào là nhện mang chân cóc, thỏ đeo mai ba ba…
Tần Thọ nhìn hết một lượt, không bắt gặp chiếc nào bình thường Cũng không đúng, Tần Thọ đã thấy được một chiếc đèn bình thường, đó là một con rùa mang cái mai ba ba Nó đứng đó gánh một chiếc đèn lồng, mặt khá dễ thương…
Tần Thọ lại gần bảo:
-Tên này làm được đấy, trông như thật vậy Nhưng sao ta nhìn cứ thấy quen quen nhỉ Ối trời ơi, còn chớp mắt nữa Lúc này, còn rùa ngoái đầu lại, không nói nên lời:
-Con thỏ, ngươi mù à Ta là Trùng Bát đây Tần Thọ thảng thốt:
-Ôi trời, Cung Trăng chúng ta thành nơi địa linh nhân kiệt từ khi nào thế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đèn lồng vừa cắm đã thành tinh rồi Người đâu, bắt con yêu tinh đèn lồng này lại cho ta, bỏ vào nồi hầm lên Đám tiểu yêu không biết Tần Thọ đang trêu đùa, ai cũng tưởng thật xông lên, bắt Trùng Bát ném vào nồi Hằng Nga cũng nhìn lên bầu trời, Tần Thọ búng tay một cái, ngay sau đó.. từng cơn gió nhẹ thổi qua, bầu trời không có bất kỳ động tĩnh nào Hằng Nga nghi ngờ nhìn về phía Tần Thọ nói:
-Ngọc Nhi, có phải em uống nhiều quá rồi không Tần Thọ ngửa đầu hướng lên trời, sắc mặt hơi kỳ quái, nhưng mà dựa vào da mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ của mình, hắn nhìn trời thản nhiên nói:
-Chờ thêm một lát, sắp có rồi Trong lòng Tần Thọ lại đang mắng to: “Mấy đứa cháu trai này đang làm cái gì vậy Tại sao còn chưa có động tĩnh?”
Trong khi lòng Tần Thọ như lửa đốt, chuẩn bị mắng chửi thì nghe thấy ba tiếng pháo vang lên, tiếp theo đó từng chiếc từng chiếc đèn Khổng Minh ở trong Phong Hoa Thành chậm rãi bay lên, đèn Khổng Minh khắp nơi giống như là sao trời, Hằng Nga nhìn thấy há to miệng kêu lên:
-Đây là [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ cười nói:
-Đèn thỏ gia Đây là thứ do thỏ gia ta phát minh ra, thế nào Đẹp không Hằng Nga lại không biết đây là đèn Khổng Minh liền nói rằng rất đẹp, thậm chí còn ôm hôn con thỏ, hạnh phúc kêu lên:
-Thật là đẹp Ngọc Nhi, em thật là thông minh Tần Thọ ha ha cười ngây ngô.. Trong lòng mặc niệm:
-Khổng Minh đại lão, thỏ gia ta cũng chỉ là vì cua gái, ngươi cũng đừng trách ta.. Trách ta cũng vô dụng, chúng ta cũng không phải người ở cùng một thế giới, ngài bóp mũi nhịn đi, hị hị.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một người một con thỏ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn đèn Khổng Minh càng lên càng cao, cuối cùng biến mất ở trên bầu trời Lúc này Hằng Nga vẫn còn chưa thỏa mãn nói:
-Thật là đẹp Tần Thọ ha ha cười nói:
-Đèn Khổng Minh này vốn dĩ là thứ để người phàm trần cầu nguyện Người phàm trần gặp chuyện bất bình, bèn đem nguyện vọng viết ở trên đèn Khổng Minh, sau đó thả đèn Khổng Minh bay đi, hy vọng thần tiên ở trên trời nhìn thấy sẽ trợ giúp bọn hắn hoàn thành nguyện vọng Đương nhiên đây là hai thế giới, cho nên đèn Khổng Minh này nhất định sẽ không có cách nào bay đến Tiên Giới.. Chẳng qua, điều này tốt hay xấu gì cũng cho người phàm trần một chút hy vọng, cho nên cũng là công đức vô lượng Hằng Nga thở dài nói:
-Đời người không dễ dàng, nếu như có thể giúp đỡ bọn họ một chút, trái lại ta lại rất bằng lòng Tần Thọ gật đầu theo, nhưng trong lòng lại xem thường, thần tiên chỉ có mấy người Người phàm trần lại có bao nhiêu Địa Tiên Giới chính là dùng triệu mà tính có khi cũng chưa tính đủ.. Huống chi, trong mắt tiên nhân cũng không phải chỉ có mỗi con người, thiên hạ vạn vật chỉ cần có linh tính đều cùng tồn tại bình đẳng Như thế, vạn vật sinh linh trong thiên địa rất nhiều...Nếu như thực sự giúp đỡ tất cả nguyện vọng của mỗi một sinh linh, đoán chừng không ngoài một năm tập thể thần tiên trên Thiên Đình đều sẽ chết bất đắc kỳ tử Nhưng mà Tần Thọ sẽ không nói ra lời nói sát phong cảnh như vậy, chỉ hài hoà gật đầu Hằng Nga ôm Tần Thọ đi vào trong Phong Hoa Thành thì nhìn thấy những cái đèn lồng to lớn cổ quái kỳ lạ kia, bên trên đèn lồng còn viết các loại chữ Tần Thọ nói:
-Đó là đèn màu, chữ viết ở bên trên đèn màu đều là đố đèn, đoán đúng thì sẽ có thưởng Đoán sai hiển nhiên sẽ không có thưởng Mọi người cũng không thèm khát giải thưởng chỉ tạo niềm vui mà thôi.. Hằng Nga nghe vậy lập tức có hứng thú, kéo Tần Thọ xông vào phía bên trong, kết quả đối diện một câu đố, nàng vừa nhìn liền trả lời, một đường vượt qua khó khăn để tiến lên, giết những hải tộc và đám yêu quái không chừa mảnh giáp Cuối cùng, Nhất Bính kéo Tần Thọ phàn nàn:
-Thỏ gia, như vậy là không được, đại tẩu quá mạnh Các huynh đệ gánh không nổi Nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ phá sản mất Tần Thọ nghe xong bèn vung tay lên tát:
-Con mẹ nó ngươi còn dám trách chúng ta Ngươi cũng không nhìn xem các ngươi ra đề thế nào 1+1 bằng mấy Con thỏ có ăn cỏ gần hang hay không Heo gì không mang thai… Mẹ nó, ngươi cho rằng chúng ta là thiểu năng sao Ngay cả 1+1=2, con thỏ không ăn cỏ gần hang, heo đực không mang thai cũng không biết sao Nhất Bính lại quật cường kêu lên:
-Thỏ gia, ngài không thể nói như vậy, chúng ta đã rất cố gắng rồi, những đề mục này chúng ta cũng đã phát ra ngoài để mọi người xem thử, mọi người không trả lời được mới đưa ra đấy chứ Tần Thọ nghe xong, suýt nữa hộc máu mà chết Chỉ vào những cái đèn lồng kia nói:
-Những câu này bọn chúng đều không trả lời được Nhất Bính gật đầu nói:
-Ừm Tần Thọ không còn gì để nói, hắn càng khẳng định, nhất định phải mở rộng thêm giáo dục bắt buộc, nếu không sự tồn tại của những yêu quái này sẽ làm cho Mặt Trăng mất hết mặt mũi