Chương 397: Thiên cẩu ăn mặt trăng Tần Thọ mở to mắt, Kinh Hàn vội vàng nói tránh đi:
-Thỏ gia, ngài xem thời gian đã qua nửa canh giờ, chuyện tinh quân an bài.. Tần Thọ nhìn cái cối thuốc cùng cái chày trong tay, lắc đầu nói:
-Mặc kệ Kinh Hàn cũng không biết địa vị của Tần Thọ ở Thiên Đình, chẳng qua hắn ta cũng là con cháu một gia tộc lớn trong hải tộc, hiển nhiên địa vị của mệnh lệnh Thiên Đình ở Long Cung là có sức nặng tuyệt đối Không ai dám có chút sơ suất Khi Long Vương cho mưa xuống, nhiều thêm vài hạt mưa là có thể sẽ bị tiễn đến Quan Long Đài Vì thế Kinh Hàn vội vàng nhắc nhở Tần Thọ:
-Thỏ gia, đó là việc do Thiên Đình an bài, ngài thật sự dám không làm sao Như vậy không tốt lắm Tần Thọ suy nghĩ một chút, có vẻ như cũng không tốt lắm, vì thế gật đầu nói:
-Thỏ gia ta nói được làm được, nếu đã đồng ý với Thái Bạch rồi thì ta sẽ làm Nói xong, Tần Thọ lấy túi Tu Di ra, lựa đi lựa lại ở bên trong, cuối cùng lấy ra một chiếc lá vàng khô ném vào cối thuốc, giã nát vài cái sau đó giao cho Kinh Hàn nói:
-Chờ lão nhân đến đây, ngươi đưa cái này cho hắn báo cáo kết quả công việc Kinh Hàn sửng sốt, giọng nói nghẹn ngào:
-Thỏ gia, ngài đừng đùa ta nữa.. Cái này làm sao có thể báo cáo kết quả công việc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vậy không phải là toi mạng sao Tần Thọ trợn mắt nói:
-Thỏ gia ta còn chưa đùa muội tử, làm sao rảnh rỗi đi đùa ngươi Bảo ngươi báo cáo kết quả công việc thì báo cáo kết quả công việc đi Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy -Thỏ gia, ngài như vậy là đem tất cả dược liệu chiếm làm của riêng Nhưng ngài đã nói, một nhành cây lá cỏ cũng không đụng vào - Kinh Hàn nói Tần Thọ đúng lý hợp tình ngẩng cao đầu lên, gật đầu nói:
-Đúng vậy, không đụng vào một nhành cây lá cỏ Ta có đụng vào nhành cây lá cỏ kia sao Không phải nó đang ở trong cối thuốc à Kinh Hàn mở to mắt, lập tức trợn tròn mắt, trong lòng kêu to: "Mẹ nó Có loại thao tác như vậy sao Tần Thọ vỗ nhẹ vào bắp chân của Kinh Hàn nói:
-Được rồi, nên làm gì thì làm thôi.. Kinh Hàn cười gượng gạo, chỉ có thể cáo từ lui xuống Đúng lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ vang lên trong Phong Hoa Thành Tần Thọ vội vàng chạy tới, chỉ thấy một con thỏ to lớn bị một đám yêu quái hô hô ha ha kéo lên bởi dây thừng Con thỏ này là tạo hình của Tần Thọ, chẳng qua là lúc này pho tượng con thỏ đang giã thuốc.. -Ngọc Nhi, em làm sao vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] - Hằng Nga quan tâm hỏi Tần Thọ cũng không trả lời, cười nói:
-Ở đây nàng không nhìn thấy gì đâu Đi, thỏ gia ta dẫn nàng đi nơi khác xem [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói xong, Tần Thọ đưa Hằng Nga lên Thiên Mã Vân Long, đi thẳng đến Nam Thiên Môn -Thỏ gia Thỏ gia Sao ngài lại rảnh rỗi đến đây vậy Cự Linh Thần vừa nhìn thấy Tần Thọ, lập tức vẫy bàn tay to như cánh cửa, hét lên Tần Thọ cũng không biết tại sao lại thế này, mỗi lần nhìn thấy cánh tay to lớn của Cự Linh Thần, trong đầu hắn vô thức xuất hiện cảnh tượng thứ này đánh vỡ máy bay ở Nam Thiên Môn.. Hắn đánh giá, nếu thứ này ở Địa Cầu, phóng một lần, có lẽ thực sự sẽ đánh rơi máy bay.. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình ảnh đẹp đến mức không nỡ nhìn thẳng vào Tần Thọ vung roi ngựa, kêu lên:
-Đừng nói nhảm nữa, đợi ở bên trong đi Thỏ gia ta sẽ đứng gác giúp các ngươi vài ngày Cự Linh Thần sửng sốt, chỉ vào Nam Thiên Môn phía sau nói:
-Thỏ gia, ý của ngài là gì Tần Thọ nhảy xuống, tát một cái vào xương bánh chè của đối phương, sau đó vẻ mặt buồn bực ngoắc tay nói:
-Xoay người Chổng mông lên Cự Linh Thần ngoan ngoãn xoay người qua, Tần Thọ nhảy dựng lên cuối cùng vỗ một cái vào ót của Cự Linh Thần, nói:
-Nghe không hiểu ý của ta sao Bây giờ các ngươi, lập tức, phi ngựa về Thiên Đình Đừng quấy rầy ta và muội tử ngắm cảnh Tuy rằng Cự Linh Thần cao lớn, nhưng không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nhận thức cũng không tệ Hắn ta nhìn Tần Thọ rồi lại nhìn Hằng Nga trong xe ngựa Sau đó hắn nhếch mép, dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn vào mắt của Tần Thọ, cười nói:
-Được Sau đó Cự Linh Thần xoay người, vung tay dẫn theo đám thiên binh thiên tướng đi thẳng vào Nam Thiên Môn.. Động tác nhanh chóng, đều nhịp, không một chút dư thừa Tần Thọ thấy vậy, trong lòng kêu lên: “Tên này, vẫn rất đáng yêu!”
Lúc này hắn nghe thấy Cự Linh Thần và thiên binh thiên tướng nói:
-Hôm nay nhìn thấy gì cũng xem như không thấy Chậc chậc.. Thỏ gia đúng là thỏ gia, ta đã nhìn thấy người ta đi qua thanh lâu, thấy làm ở nhà, cũng thấy người ta làm ở bờ sông, chứ chưa từng thấy ai chạy đến đường lớn tìm sự kích thích.. Tần Thọ vừa nghe thấy thì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu Tên cao lớn này cho rằng hắn dẫn theo Hằng Nga đến Nam Thiên Môn để bắn pháo Con mẹ nó hắn không phải là tên cuồng tình dục, cuồng biến thái đấy chứ Nhưng Tần Thọ cũng lười gọi Cự Linh Thần lại để giải thích, mà hắn gọi Hằng Nga xuống xe ngựa, dẫn theo Hằng Nga bay lên đỉnh Nam Thiên Môn, một người một con thỏ ngồi ở Nam Thiên Môn, nhìn ánh trăng ở đằng xa.. Chỉ thấy ánh trăng trong đêm tối đang sáng ngời, ảo ảnh của con thỏ đang giã thuốc xuất hiện trong một giai đoạn, sau đó lại xuất hiện bóng dáng của Hằng Nga cùng với bóng cây hoa quế to lớn ở sau lưng.. Một người một thỏ, đứng dưới tàng cây hoa quế, có vẻ như không hài hòa lắm Cũng không biết những con yêu quái này đã làm như thế nào, mà có thể phóng to mấy bóng dáng này lên phủ kín cả ánh trăng, làm cho người ta nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được cảnh tượng đó, thoạt nhìn giống một đài máy chiếu hình dạng Nguyệt Cung -Thật đẹp.. Hai tay của Hằng Nga chống cằm, nhìn vầng trăng sáng ở phía xa Vầng trăng sáng trên bầu trời đầy sao, trông rất đặc biệt, ánh trăng mù sương ngăn chặn ánh sáng của tất cả các vì sao.. Một người một thỏ đang say sưa ngắm nhìn, đột nhiên có thêm một cái bóng khổng lồ Bóng dáng này trông như một con chó lớn Con chó này càng lúc càng lớn, cuối cùng há miệng rộng ra, một ngụm nuốt lấy con thỏ, Hằng Nga và cây hoa quế Sau đó con chó không ngừng phồng lên, ánh trăng đều bị nó che khuất, biến thành một cái vòng tròn màu đen Hằng Nga sửng sốt, nhìn về phía con thỏ nói:
-Cái này cũng là do em làm à Đầu của Tần Thọ lấm tấm mồ hôi, cũng may là hắn mặc áo lông, đầu cũng che kín, cho nên Hằng Nga không nhìn ra manh mối gì Tần Thọ mắng to trong lòng: “Ta làm cái rắm Tại sao lại có con chó đến làm xấu phong cảnh như thế?”
Người khác không nhận ra con chó kia, nhưng Tần Thọ lại biết, hình dáng đó, bộ dạng vô lại hèn hạ kia, cho dù chỉ là một cái bóng, Tần Thọ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đúng là Hạo Thiên Khuyển