-Ngươi không những không chờ ta, ngươi chạy đi ăn cơm, còn bắt ta trả tiền [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hạo Thiên Khuyển mặt dày nói:
-Đừng hét nữa, xem như ta nợ ngươi, sau này sẽ trả lại cho ngươi Gặp phải bằng hữu thế này, Tần Thọ còn có thể nói gì nữa, không thể làm gì hơn ngoài việc ném một viên hồng linh tinh cho ông chủ đó rồi xua hắn đi Vốn cho là chuyện sẽ kết thúc ở đây, kết quả chỉ nghe tiếng vó ngựa vang giòn một hồi, tiếp theo một đội binh lính liền vọt tới, lập tức vây kín Tần Thọ, Hạo Thiên Khuyển, Nhất Sơn, Nhất Thủy lại Nhất Thủy đàng hoàng trịnh trọng nói:
-Ca, không xong rồi, thân phận nhát nhủ của chúng ta bại lộ rồi, làm sao đây Không hổ là địa bàn của Ngu thị, cảnh giác đến vậy Tần Thọ che mặt cúi đầu theo bản năng, thầm nhủ: "Đại tỷ, cả đường ngươi đi tới, không ngừng nói ra chuyện bản thân mình là sát thủ, nếu như tới giờ Ngu thị còn không biết ngươi là sát thủ, vậy chẳng phải bọn họ bị ngu à Nhất Sơn vỗ đầu nàng nói:
-Không sao cả đâu, không phải đến vì chúng ta Tần Thọ sững sờ, không phải đến vì bọn họ Thế thì là đến vì ai -Vậy thì đến vì ai - Nhất Thủy hỏi Nhất Sơn nhìn về phía thỏ Hạo Thiên Khuyển cũng nghiêng đầu lại nhìn con thỏ, nói:
-Trời… ta chỉ là ăn một bữa cơm không trả tiền thôi mà, ngươi thì gọi tới cả quân đội thủ thành rồi, con thỏ, bàn về năng lực gây chuyện là ta không bằng ngươi rồi đó Khâm phục Tần Thọ chắp tay nói:
-Khách sáo Đồng thời Tần Thọ cũng lơ ma lơ mơ, quân phòng vệ thành này vây quanh hắn làm gì Hắn cũng chẳng có làm gì hết Đúng lúc này, có một tên võ tướng đi ra từ đám quân phòng vệ thành, tiến lên trước hỏi:
-Tại hạ là Từ Vũ tướng quân của quân phòng vệ thành Con thỏ, vừa rồi có người báo quan, nói ngươi đập phá quầy hàng, ngươi có biết tội của ngươi không Tần Thọ vừa nghe vậy, liền nhảy chân lên, mắng to:
-Mẹ nó chứ lão già lừa đảo, lại còn đi báo quan Đừng có để ta bắt được ngươi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi Từ Vũ nói:
-Con thỏ, ta đang hỏi chuyện ngươi đấy Tần Thọ liền móc ra lệnh bài Nhật Dạ Du Thần, nói:
-Hỏi cái gì mà hỏi Thỏ gia ta dù sao cũng là thiên thần Danh hiệu còn là Thỏ Ngọc đấy Muốn hỏi, cũng không tới phiên một tên tướng thủ thành nhỏ nhoi như ngươi hỏi, gọi thành chủ của các người tới còn tạm được Từ Vũ nhận lấy lệnh bài nhìn một cái theo bản năng, thực sự là hết hồn, vội vã nhảy xuống lưng ngựa, chào hỏi:
-Mạt tướng Từ Vũ, bái kiến thượng thần Tần Thọ phất tay một cái nói:
-Được rồi, đừng nói nhảm nữa Vừa rồi là kẻ nào báo quan Có phải một kẻ mặc đạo bào, lão đạo sĩ cả mặt râu ria dài ngoằng Ta nói cho ngươi biết, lần sau còn trông thấy hắn, trực tiếp đánh chết Tên kia chính là một kẻ lừa đảo Bị ta vạch trần, còn chạy đi cáo trạng, mẹ nó chứ Từ Vũ cười khổ nói:
-Thượng thần, báo quan là cư dân ở gần đó, không phải lão.. ừm.. tên lừa đảo Tần Thọ sững sờ, nhìn quanh một lát, quả nhiên, bốn phía không ít dân chúng lấm la lấm lét nhìn hắn Thấy Tần Thọ nhìn sang, lập tức từng người rụt lại.. Tần Thọ chép chép miệng, nhạo báng hỏi:
-Người dân đều có tinh thần nghĩa hiệp nhỉ Sao vậy Người dân Triêu Dương Từ Vũ ngẩng đầu theo, kinh ngạc hỏi:
-Thượng thần cũng biết đây là Triêu Dương Lúc này tới lượt Tần Thọ trợn tròn mắt.. Biết là một sự hiểu lầm, Tần Thọ cũng không chấp nhặt với những người đó, sau khi đuổi Từ Vũ đi, quay đầu lại đá Hạo Thiên Khuyển một cước, mắng:
-Đồ chó chết, vừa thấy mặt đã bắt ta đền tiền Sau này cách xa ta ra một chút Hạo Thiên Khuyển cũng không hề đuối lý nói:
-Nhìn xem tiền đồ của ngươi, chẳng qua chỉ là một hồng linh tinh thôi chứ gì Có thể so sánh được với Trọng Hoa Kinh không Tần Thọ ngẫm thấy cũng phải nên không truy cứu nữa Nhất Sơn bên cạnh nghe được ba chữ Trọng Hoa Kinh, con mắt liền sáng rõ lên một cái, có điều nhanh chóng che giấu đi, nhẹ nhàng kéo tay Nhất Thủy, cũng không hé răng Lúc này Tần Thọ quay đầu lại nói:
-Nhất Sơn huynh đệ, Nhất Thủy muội muội, gặp mặt là duyên phận Đi thôi, thỏ gia ta làm chủ, hôm nay không say không về Nhất Thủy có ý nhìn về phía Nhất Sơn, Nhất Sơn gật đầu nói:
-Vậy thì làm phiền rồi Tần Thọ vung thật mạnh cái tay lên nói:
-Khách sáo rồi Chó chết, dẫn đường Hạo Thiên Khuyển cả giận nói:
-Tại sao là ta dẫn đường Ta cũng không phải kẻ hầu của ngươi Tần Thọ nói:
-Ngươi tới trước, quen thuộc chỗ này, nhà ai ăn ngon nhất nhà ai ăn không ngon đừng bảo với ta là ngươi không biết Nhất Thủy nói:
-Hắn nghèo gớt vậy, một hồng linh tinh cũng phải tìm ngươi để trả, làm gì có tiền mà ăn.. Tần Thọ cười nói:
-Vậy là tiểu cô nương không hiểu rồi, hắn không ăn, lại không ngửi được à Mũi chó thính lắm Hạo Thiên Khuyển cũng ngẩng đầu lên, hừ hừ nói:
-Đúng là ta ăn không nổi, nhưng mà nhà ai ăn ngon, nhà ai ăn dở, ta đúng là biết rõ rành rành [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đi theo ta, chuẩn không thể sai được, đi thẳng trước, đến ngã rẽ rẽ phải Nói xong, con chó Hạo Thiên Khuyển vọt lên trước tiên Tần Thọ thì lại đi ở chính giữa với Nhất Thủy, Nhất Sơn đi sau cùng Dọc đường đi, Tần Thọ hỏi Nhất Thủy một vấn đề:
-Nhất Thủy, ngươi gọi là gì Nhất Thủy ngây ngô nói:
-Nhất Nhủy -Ngươi gọi là cái gì -Nhất Nhủy đấy Con thỏ ngươi sao nghe không hiểu tiếng người vậy -À… Nhất Nhủy à -Không phải, là Nhất Nhủy Nhất Sơn đi đằng sau, trên trán toàn là vạch đen sì.. Nếu không phải do con thỏ này mời cơm, cứ đùa giỡn muội muội của hắn như vậy thì hắn sớm đã tát chết nó rồi, sau đó nấu thành món lẩu Quả nhiên, Hạo Thiên Khuyển không phụ sự kỳ vọng của mọi người tìm một cửa hàng đặc biệt, đứng ở cửa, nước bọt Hạo Thiên Khuyển văng tung tóe kêu lên:
-Ta nói các ngươi biết, món ăn của nhà này, đúng là bay xa mười dặm Khách trong này còn đông như trẩy hội Cũng chỉ có ta là tìm ra thôi, đổi thành kẻ thường khác, vốn tìm không ra Đừng nhìn nữa, vào trong đi, vào ăn thôi Nhất Thủy ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của hàng, thì thầm:
-Bảng hiệu ngàn năm, Từ Ký đầu thỏ kho tầu Nói xong, Nhất Thủy nhìn về phía Tần Thọ Gương mặt Tần Thọ đen sì, hắn xem như hiểu rõ được, lần trước Tần Thọ đưa Hạo Thiên Khuyển tới quán thịt chó Tứ Hỉ, lần này tên này đang tìm cơ hội trả thù Bên kia, Hạo Thiên Khuyển đã vào cửa, hầu bàn cười hi hi ra đón, thế nhưng vừa thấy Tần Thọ ở sau, mặt không dễ coi cho lắm, vô cùng nghiêm túc nói:
-Các vị khách quan, đây là cửa hiệu ngàn năm của chúng tôi, tất cả món ăn chắc chắn đều là tuyệt phẩm.. Hạo Thiên Khuyển cả giận nói:
-Nói tiếng người Hầu bàn cười chêm vào nói:
-Chúng ta nghiêm cấm tự mang nguyên liệu.. Nói xong, hầu bàn nhìn về phía Tần Thọ Tần Thọ chép chép miệng, khẽ mỉm cười.. Đổi sang một cảnh khác, Hạo Thiên Khuyển, Nhất Thủy hai người một trái một phải kéo một con thỏ tức giận, hô lên:
-Con thỏ Đừng kích động.. Đừng kích động Tần Thọ thì hét lớn ầm ầm:
-Tránh ra cho ta, xem ta có đập cái tiệm này ra không Má nó chứ, cho hắn hưởng thọ một nghìn năm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cuối cùng, Tần Thọ vẫn bị kéo đi..