Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 421: Tế thiên đại điển (2)







Chương 421: Tế thiên đại điển (2)





Tần Thọ nghe đến nỗi choáng váng cả đầu, hỏi:

-Chẳng lẽ là đi đào mộ trong đêm
Không đúng nhỉ..
Nhất Thủy không phải nói bọn họ là nhát nhủ, khụ khụ, sát thủ sao
Hạo Thiên Khuyển nói:

-Lời nói của đứa nhỏ mà ngươi cũng tin ư, chẳng lẽ sát thủ là rau cải trắng chạy đầy đường, bảo mình là sát thủ thì là sát thủ à
Tần Thọ bị á khẩu không trả lời được..
Hạo Thiên Khuyển nói:

-Chuyện này ta không có nói với người khác, Nhị gia ta cũng không có nói
Bằng không dựa vào tính khí của Nhị gia, nói không chừng sẽ đuổi đến đó, một câu nghe không lọt tai thôi thì đã giết bọn họ rồi, vậy thì thật đáng tiếc
Ta cảm thấy hai người đó không giống kẻ xấu cho lắm
Tần Thọ nói:

-Ta cũng cảm thấy không giống lắm, thôi vậy, dù trời có sập thì cũng có kẻ đỡ cho, chúng ta lo lắng làm gì
Hạo Thiên Khuyển nói:

-Cũng đúng… nhưng ta nói với ngươi nhé, diện tích của trận tuyết rơi lần này rất là lớn, khi ta từ trên không trung bay qua đây, mới nhìn xuống thôi đã thấy một màu trắng xóa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời tiết này thật kỳ lạ, không giống việc làm của Thiên Đình, nhưng chuyện trời mưa hay tuyết rơi đều do Thiên Đình sắp xếp mà, ai dám ở trước ngày tế trời làm loạn chứ
Không sợ chết sao
Tần Thọ nghe đến nỗi choáng váng cả đầu, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, vẫn là câu nói đó:

-Dù trời có sập thì cũng có kẻ đỡ cho, ngươi sợ gì chứ
Hạo Thiên Khuyển liền trả lời:

-Thôi vậy, không nghĩ nữa
Vậy, làm gì ăn đi
Ta nhìn thấy bên kia có tiệm lẩu, ăn chút đồ nóng nhé
Tần Thọ ngồi đó cũng không có việc gì làm, dứt khoát đi theo Hạo Thiên Khuyển đi ăn lẩu
Một đêm qua đi
Ngày hôm sau, cuối cùng thì ngày tế trời cũng đã đến rồi
Đầu tiên là một tiếng gà gáy, tiếp đến là tiếng bò khóc nức nở khắp thành, âm thanh trầm thấp, loại không khí kìm nén đó, khiến cho trong lòng của mỗi người như bị một cục đá to chèn ép, không có cách nào ngủ được, không thể nào không tỉnh dậy
Tần Thọ nhanh chóng ngồi dậy, nhìn vào trong gương, lông trên người cũng đã bắt đầu mọc ra, không cần mặc áo khoác lông cũng được
Vì vậy Tần Thọ quả quyết cất áo khoác lông đi, sau đó bước ra bên ngoài
Mới vừa ra khỏi cửa, Tần Thọ bị dọa cho sững sờ, trong thành lại… không có người
Trong lúc Tần Thọ sững sờ, từ xa Hạo Thiên Khuyển cũng đã chạy đến rồi, người chưa đến, nhưng giọng nói đã vang vọng đến:

-Con thỏ, mau đi nào
Đi xem náo nhiệt nào
Tần Thọ tò mò hỏi:

-Náo nhiệt gì
Hạo Thiên Khuyển nói: Lễ tế trời của Thuấn Đế chứ còn gì nữa
Tần Thọ nhìn xung quanh rồi hỏi:

-Người ở đây đâu
Hạo Thiên Khuyển nói với vẻ đương nhiên:

-Đây là tế trời
Ngọc Đế cũng phải bái tế Thuấn Đế
Hoạt động lớn như vậy, ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào mấy người trong gia tộc Ngu Thị thì có thể tổ chức sao
Tần Thọ hỏi:

-Vậy
Hạo Thiên Khuyển nói:

-Phải có sự giúp sức của toàn bộ người trong thành thì mới được… đi thôi, toàn bộ nam nữ già trẻ đều đã lên núi rồi
-Lên chỗ Thuấn Nguyên Phong đó ư
Tần Thọ chỉ vào ngọn núi cao đó hỏi
Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đúng rồi, chính là Thuấn Nguyên Phong
Tần Thọ nhìn ngọn núi cao chót vót ở đằng xa, trong lòng cũng là líu lưỡi nói không nên lời, Linh Lăng cổ thành to lớn vô cùng, bên trong có bao nhiêu người thì hắn không có cách nào dự đoán được, nhất định phải cho một con số thì chắc phải dùng đến tỷ để tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây chính là Địa Tiên Giới, Địa Tiên Giới rộng lớn vô cùng, núi cao, nước rộng, tài nguyên phong phú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ cần mọi người có thể yên ổn, sống trên ngàn năm, số lượng người cũng sẽ không ít hơn bao nhiêu..
Linh Lăng cổ thành do Thuấn Đế che chở, thiên hạ một lòng, yên ổn thái bình, loài người sinh sống là thích hợp nhất, cho nên số lượng người ở đây không ít hơn so với người của bất kỳ quốc gia nào trên Địa Cầu
Nhiều người như vậy sống cùng nhau, thành đó lớn bao nhiêu, Tần Thọ cũng không cần miêu tả nữa
Mà lễ tế trời dưới sự giúp sức của toàn bộ người trong thành, Tần Thọ càng không thể nào tưởng tượng nổi quy mô của nó to lớn biết chừng nào
Một đường đi vào nội thành, đi vào cửa thành của nội thành, Tần Thọ đã nhìn thấy một ít tu sĩ, tiên nhân hay thiên thần từ nơi khác mà đến, một ít khuôn mặt quen thuộc càng là nhìn thấy hắn thì lập tức chạy đi chỗ khác..
Vì vậy, Tần Thọ chỉ có thể âm thầm ghi nhớ bọn họ, sau này có cơ hội thì sẽ mời bọn họ đến nhà hắn ăn trái cây, hỏi bọn họ thử, rốt cuộc thì sao lại chạy nhanh như vậy
Đi theo đám người đến Thuấn Nguyên Phong, còn chưa kịp vào đó, đã nhìn thấy vô số đứa nhỏ mặc bộ đồ màu trắng đứng đó tiếp đãi, xếp thành hai hàng rồi từ từ vào trong núi sâu của Thuấn Nguyên Phong
Đồng thời, những đứa nhỏ đó sẽ cầm theo một quyển sách kinh, cầm ở phía trước, cùng nhau đọc - Hiếu kinh của Thuấn Đế
Giọng nói của những đứa nhỏ đó thật trong trẻo và êm tai, cùng nhau ở chung một chỗ, lại rung động lòng người hơn bao giờ hết
Tần Thọ chỉ mới nghe thôi, lập tức ngẩng đầu thẳng sống lưng, cũng nghiêm túc hẳn ra
Các tu sĩ, tiên nhân, yêu quái khác cũng giống như vậy, ai cũng dẹp lại tâm tư vui đùa và trở nên nghiêm túc
Đi được một hồi, Tần Thọ nhìn thấy hai người Nhất Sơn và Nhất Thủy, hai người lập tức đi đến chỗ Tần Thọ và Hạo Thiên Khuyển tụ họp, một đám người đi theo các học đồng đi về phía trước, vừa đi vừa nghe học đồng đọc sách văng vẳng, trong lòng như được gột rửa theo
Không biết đi được bao nhiêu mét, học đồng ít đi, xuất hiện một đám trai gái trẻ tuổi, cũng mặc đồng phục tiếp đãi, đọc Hiếu Kinh của Thuấn Đế, giọng nói hùng hồn sang sảng, vang vọng khắp núi, cũng thêm nhiều phần chính trực của đất trời, khiến lòng người phải sinh ra e sợ
Đi sâu vào trong đó, Tần Thọ nhìn thấy một đám múa sư múa rồng, cùng một lão già mặc đồ tiếp đãi đang nhảy điệu múa chiến vũ của cổ đại
Còn chưa đến đỉnh núi, lúc đến giữa eo núi, toàn bộ người đều dừng lại, ở đây có một sân trời lớn, vị trí của sân trời gần ngọn núi tạo ra khí thế rất hùng hồn, giống như một tòa cung điện được dựng bởi ba mươi sáu cây cột lớn
Từ xa nhìn vào, Tần Thọ nhìn thấy trong cung điện có một tòa thần điện màu vàng kim đang đứng ở trong đó, trong cung điện không một bóng người, nhưng bên ngoài cung điện lại có rất nhiều người đang đứng
Trái phải của cung điện là hai binh sĩ mặc chiến giáp thời kỳ thượng cổ của Ngu Thị, một tay cầm khiên, một tay cầm cổ đao, đứng ở nơi đó như hai ngọn núi to, khiến cho lòng người có cảm giác rung động sâu sắc vô cùng
-Đây chính là chiến binh năm đó đi theo Thuấn Đế, vẫn luôn ở đây bảo vệ lăng mộ của Thuấn Đế
- Hạo Thiên Khuyển thấp giọng nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.