Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 433: Vòng bạn bè của con thỏ












Chương 433
Vòng bạn bè của con thỏ

Nghe vậy, hai người mặc đồ đen xấu hổ, phất tay một cái nói:

-Nhanh cút đi, cút xa chút, Ngọc Đế chưa trở về thì ngươi cũng đừng trở lại
Tần Thọ gật đầu một cái chỉ vào Xích Yên Câu đang chịu tội oan nói:

-Thứ này nhìn cũng khá hiếm lạ, cho chút tiêu cay có lẽ không tệ, nếu hai người không ăn thì cho ta
Trù Thần nghe vậy thì đá hắn một cái:

-Mẹ ngươi, nếu như ngươi ăn Xích Yên Câu, La Tuyên không sẽ liều mạng với ngươi sao
Tần Thọ nói:

-Hiện tại không phải là liều mạng rồi sao
Trù Thần nghĩ lại cũng đúng..
Tần Thọ nói:

-Con ngựa này có biết nói chuyện không
Nếu biết nói, những gì nãy giờ nó nghe, một khi trở về cáo trạng..
Hai vị sư phụ, ta vì suy nghĩ cho các người thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhân quả này các người cũng đừng dính vào, ta tự gánh là được
Trù thần ngẫm lại chuyện đã như vậy, nhìn về phía Lỗ đại sư, Lỗ đại sư nhấc nồi lên trực tiếp đập một búa, Xích Yên Câu gào lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi
Tần Thọ nhanh chóng dùng sợi dây trói lại chung với nhau..
Vì sao lại gọi là trói chung với nhau, bởi vì trên sợi dây còn trói ba tên xui xẻo Tỉnh Mộc Ngạn, Đấu Mộc Trĩ, Khuê Mộc Lang..
Lần này Tần Thọ đã khôn ngoan hơn, lấy Thiên Mã Vân Long ra, nhét những tên này vào, sau đó thúc ngựa, xe ngựa gào thét, xoay một cái, chạy về phía Thiên Dung Thành
-Thỏ ngốc, ngươi chạy đi đâu thế
Trù Thần ngăn lại
Tần Thọ nói:

-Ta muốn chạy trốn, nhưng vợ của ta còn ở trong kìa
Lỗ đại sư nói:

-Ngươi chạy đường ngươi đi, ngươi không giống Hằng Nga, cùng lắm chỉ là một sủng vật
Câu Trần dù sao cũng làm đại đế một đời, cũng sẽ không làm loại chuyện vạ lây người vô tội, giết người lung tung
Tần Thọ nói:

-Người chắc chứ
-Ngươi yên tâm, có ta ở đây, nàng ấy chắc chắn không sao đâu
- Lỗ đại sư vỗ ngực nói
Tần Thọ nhìn Lỗ đại sư, Lỗ đại sư nhìn Tần Thọ, cuối cùng Tần Thọ lựa chọn tin tưởng Lỗ đại sư, thời gian không còn nhiều, chạy trước mới là thượng sách
Vì vậy, Tần Thọ quay đầu ngựa lại chạy thẳng tới Nam Thiên Môn
Trận chiến bên này, thật ra rất nhiều người đều đang âm thầm quan sát, thế nhưng không ai dám nhảy ra
m thầm quan sát đơn giản có hai loại người, một loại là nhàn rỗi không chuyện gì làm nên xem náo nhiệt, người như thế không có gì để nói
Hiện tại Câu Trần là Thượng Đế, ai ai cũng biết, đó là vì Ngọc Đế đi bế quan rồi nên lời của hắn ta nói mới được tính
Nếu Ngọc Đế trở lại, Câu Trần phải lập tức thu dọn đồ đạc cút đi..
Rõ ràng là Ngọc Đế đứng về phía con thỏ, cho nên mọi người để mình không bị dính phiền phức, nhìn thấy cũng xem như không thấy
Còn có một loại người là đứng bên con thỏ, vừa thấy con thỏ đã chạy trốn được, đương nhiên là cực kỳ vui mừng
Còn người bên Câu Trần..
Có vẻ như chưa từng ở hiện trường
Người xem náo nhiệt cũng đang lặng lẽ bàn tán
-Xem ra con thỏ này muốn chạy
-Dã tâm Câu Trần cũng lớn thật, trong lòng đệ tử Tiệt giáo bất mãn với Thiên Đình, nhưng dù có bất mãn thì bọn họ cũng đâu có thâm thù đại hận gì với con thỏ chứ
Hơn nữa bây giờ bọn họ bị lợi dụng
Đợi Ngọc Đế trở lại, bọn họ còn không bị trị tội lớn à
Từng tên một mở miệng hô bắt con thỏ, cũng chưa chắc đã dùng toàn lực
-Chưa chắc, bọn người kia đã lâu không ra tay rồi, vất vả lắm mới có cơ hội được đánh đấm, có khi còn lôi cả lão bà con cái ra mà luyện tay chút ấy chứ
Ngươi xem La Tuyên kìa, pháp bảo cũng lấy ra rồi, vì cái gì chứ
Còn không phải vì giả bộ ngầu sao
Kết quả thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con thỏ không bắt được, ngựa cũng mất luôn..
-Có lẽ bọn họ cũng không ngờ phía con thỏ có người dám đứng ra hỗ trợ
-Hai người vừa rồi là ai
-Không biết
Mọi người đều lắc đầu, về phần có phải không biết thật hay không cũng chỉ có bọn họ biết được
-Nếu như ta là Câu Trần, ta sẽ tự mình ra tay
Hoặc là trực tiếp phái một thân tín ra tay, vậy còn không phải là dễ hơn sao
-Sai rồi, ta nghe nói Câu Trần đại đế phái thân tín Ngọc Hành tinh quân trong Thất Tinh Bắc Đẩu đến đốc chiến, sao lại không thấy người đâu nhỉ
..
Trên tầng cao nhất trong Phong Lưu Thủy Các ở Thủy Hoa Lâu trong Thiên Dung Thành
Một nam tử mặc đồ nho, một tay đặt sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, ngâm nga nói:

-Tằng kinh Thương Hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân… (Từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.)

-Tằng kinh Thương Hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân, vậy nước Thương Hải của ta đâu, mây Vu Sơn của ta đâu
Một nữ tử mặc váy màu xanh ngọc đi tới bên cạnh Văn Khúc tinh quân
Ánh mắt Văn Khúc tinh quân hơi hoảng loạn
Lúc này, phía trên nóc nhà có một đạo nhân đang ngồi, đạo nhân có một chòm râu rất đẹp, lưng đeo một trường kiếm, cả người toát ra vẻ tiên phong đạo cốt, đôi mắt như nước mùa xuân
Khóe miệng đạo nhân hơi mấp máy, dường như đang truyền âm
Xa hơn, một vài kẻ lập dị tụ tập, uống trà, uống rượu, ăn đồ ăn vặt, xem náo nhiệt ở đây
Những người này, có ăn mày chống quải trượng, có người mập mạp để lộ bụng bự ra ngoài, có tiểu ca trên núi, có mỹ nhân tuyệt thế, có người làm quan, có người cưỡi lừa..
Đều là bát tiên trong mắt người phàm
Hà Tiên Cô có chút bận tâm nói:

-Cái này được sao
-Ài..
Ý ngươi là dùng vũ lực có thể cầm chân Ngọc Hành tinh quân, cái này ta không tin
Ngọc Hành này có tiếng là sát tinh tù tinh
Dùng vũ lực áp chế Ngọc Hành, chắc chắn trời sập
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, Lã Động Tân cộng thêm Văn Khúc Tinh cũng chưa chắc áp chế được..
Nhưng dù sao Ngọc Hành cũng là nữ nhân, mà chuyện Lã Động Tân áp chế nữ nhân cũng ảnh hưởng tới đạo hạnh của hắn
Huống chi, Ngọc Hành có ý với Văn Khúc tinh quân
Chỉ cần Văn Khúc tinh quân dựa theo chỉ điểm của Lã Động Tân, tạo tin đồn đã phải lòng một nữ tử, đây còn không phải dễ như trở bàn tay
Hàn Tương Tử ở phía trên ăn dưa hấu cười nói
Hán Chung Ly liếc hắn ta một cái nói:

-Xem như người nhiều chuyện
Ăn dưa hấu đi
Hàn Tương Tử cười ha ha, cúi đầu bắt đầu ăn dưa hấu
Lúc này Tào Quốc Cữu mới hiểu được ẩn tình trong đó..
Sau đó lại hỏi:

-Bên kia rốt cuộc thế nào
Cũng không có động tĩnh gì
Mọi người vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua..
Bên cửa sổ, Văn Khúc tinh quân dường như đã nghe thấy điều gì, sau đó cũng không quay đầu lại thở dài nói:

-Thơ là thơ hay
Ngọc Hành tinh quân cười nói:

-Đương nhiên là thơ hay, nhưng viết cho ta sao
Văn Khúc tinh quân suýt chút nữa đã gật đầu, kết quả sau khi nghe Lã Động Tân nói gì đó, lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói:

-Không có liên quan gì với ngươi
Vẻ mặt tươi cười của Ngọc Hành tinh quân lập tức cứng lại..
Không cam lòng nói:

-Vậy vì sao ngươi lại đọc trước mặt ta
Văn Khúc tinh quân thản nhiên nói:

-Ngươi đoán xem
Ngọc Hành tinh quân ngây ngẩn cả người..
Nàng đoán
Đoán cái gì chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.