Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 437: Để âm thanh vang một lúc, mẹ nó!





Chương 437: Để âm thanh vang một lúc, nẹ nó





Vào giờ phút này, chốn Nam Thiên Môn, Quỷ Kim Dương xoay tay, đi qua đi lại tản bộ, nhắc tới:

-Giác Mộc Giao, Ngưu Kim Ngưu, Lâu Kim Cẩu bọn họ đang giở trò quỷ gì
Sao còn chưa tới
-Dương ca, đừng đi vòng vòng nữa, ta chóng mặt rồi
- Liễu Thổ Hoẵng oán giận nói
-Chóng mặt
Chóng mặt thì ngươi nhìn sang hướng khác
Đừng nhìn ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con thỏ kia lúc nào cũng có thể giết tới, chớ bị hắn lén chạy mất
- Quỷ Kim Dương nói
Liễu Thổ Hoẵng quay đầu nhìn về phương xa nói:

-Xe ngựa từ phía Tây của con thỏ đến rồi, giống như đúc trên tình báo
Ba người Trương Nguyệt Lộc, Dực Hỏa Xà, Chẩn Thủy Dẫn lập tức nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trên bầu trời chạy như bay đến
Quỷ Kim Dương móc ra một bức tranh, trên mặt tranh thình lình vẽ ra chiếc xe ngựa này, đánh dấu công cụ xuất hành của con thỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quỷ Kim Dương lập tức mắng một câu:

-Con thỏ chết tiệt kia cũng thật là
Thiên Đường có lối hắn không đi, Địa Ngục không cửa thì xông tới, thôi, hôm nay chúng ta bắt con thỏ này rồi đi lĩnh thưởng nào
-Dương ca, ta cảm thấy chúng ta vẫn suy tính một chút về hậu quả không ngăn được đi
Dựa theo tình báo, Đấu Mộc Trĩ, Khuê Mộc Lang, Tỉnh Mộc Ngạn hợp lại cũng bị quật đổ, bị con thỏ kia một đường kéo ra khỏi Thiên Dung Thành
Bản lĩnh chúng ta còn kém đến nỗi vứt đi như vậy… - Liễu Thổ Hoẵng nói
Mặt già của Quỷ Kim Dương ửng đỏ lên nói:

-Sợ cái rắm
Chúng ta nhiều người, còn có đại trận trợ giúp, chẳng lẽ ngay cả con thỏ cũng không ngăn được
-Các ngươi vẫn đúng là không ngăn nổi
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ trên trời
Cùng lúc đó, trên mái nhà đỉnh gác xép của Thủy Hoa Lâu ở Thiên Dung Thành
Lã Động Tân đang âm thầm dạy Văn Khúc tán gái…

Văn Khúc tinh quân cũng làm từng bước áp Ngọc Hành tinh quân trên tường, Văn Khúc tinh quân thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở của Ngọc Hành tinh quân càng ngày càng nặng nề
“Hôn đi, hôn đi
Huynh đệ, hôn một cái là thành công!”

Lã Động Tân truyền âm thúc giục
Văn Khúc tinh quân từ từ tới gần Ngọc Hành tinh quân, mắt thấy sắp đạt được thì Văn Khúc tinh quân ngừng lại, truyền âm về:

“Chuyện này… không tốt lắm nhỉ?”

“Thành thật mà nói, ngươi có thích hay không
Thích thì hôn đi chứ.”

Lã Động Tân vò đầu bứt tai kêu:

“Muội tử xinh đẹp như thế, ngươi còn không xuống tay được
Cơ hội hiếm có, nhanh ra tay đi!”

Văn Khúc tinh quân cười khổ nói:

“Chuyện này… còn chưa xác định quan hệ mà hôn nàng, không phải hành vi quân tử.”

Lã Động Tân nghe vậy xém chút kéo mũ trên đầu xuống mà lộn lên rồi mắng to: “Quân tử mẹ ngươi
Nhà ai trước khi tán gái phải xác định quan hệ vậy
Mau hôn đi
Chậm thì sẽ xảy ra chuyện mất!”

Văn Khúc tinh quân vẫn còn hơi do dự…

Vốn hơi thở của Ngọc Hành tinh quân đã không ổn, khẽ nhắm đôi mắt lại, nhưng đợi nửa ngày, cũng không đợi được cái gì, khẽ hé mở mắt ra nhìn Văn Khúc tinh quân trước mắt, sau đó ánh mắt hừng hực dần trở nên nghiêm túc…”

Văn Khúc tinh quân còn chưa phát hiện việc này, còn đang bàn bạc với Lã Động Tân: “Đạo quân tử không nên nhân lúc người gặp nguy…

Lã Động Tân nghe thấy những thứ trên sách vở thì tức giận đến nỗi mũi cũng sắp bị méo mó, cuối cùng mắng một câu: “Chó má
Ngươi không phát hiện người nói những câu nói đó đều không có hứng thú lớn với phụ nữ sao
Trị vì thiên hạ, bọn họ giảng đạo lý lợi hại, tán gái, ai phao nhiều bằng ta?”

Văn Khúc tinh quân vừa nghe, có vẻ như là đạo lý này…

Nhưng mà Văn Khúc tinh quân chưa kịp tiến một bước làm gì đó, Ngọc Hành tinh quân bỗng nhiên đẩy Văn Khúc tinh quân ra
Văn Khúc tinh quân sững sờ, nhìn về phía Ngọc Hành tinh quân, chỉ thấy Ngọc Hành tinh quân đã ngồi xuống, cầm lấy chén trà từ từ đưa lên thưởng thức, đồng thời thản nhiên nói:

-Nếu không thích ta cần gì đến trêu ghẹo ta
Nếu ngươi vì con thỏ kia thì không cần đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta làm việc luôn thích ổn thỏa, nếu ta có thể ở đây cùng ngươi, đương nhiên có người đi đối phó con thỏ
Thực lực người kia trên ta, ngươi tới cũng tự ăn khổ mà thôi
Ta ở đây che chở ngươi, nhưng ngươi đối với ta như vậy…

Văn Khúc tinh quân vốn không quá thích diễn kịch, càng không biết tán gái, nghe nói như thế thì triệt để mặc kệ Lã Động Tân nhắc nhở bên tai: "Chú ý, khỏi bàn về con thỏ, bàn thẳng về gió trăng đi
Nhưng mà Văn Khúc tinh quân quan tâm đệ tử nên sốt ruột hỏi:

-Ngươi cho ai đuổi theo con thỏ
Ngọc Hành tinh quân nghe thấy thì gương mặt tươi cười nhất thời trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói:

-Ngươi quả nhiên càng để ý con thỏ kia
Đã như vậy thì cáo từ
Ngọc Hành tinh quân nói xong thì đá tung cửa một cước, phá không mà đi
Văn Khúc tinh quân nhất thời há hốc mồm…

Lã Động Tân nhảy từ trên lầu xuống, nhìn khuôn mặt mờ mịt của Văn Khúc tinh quân, lời đến miệng bèn nuốt trở vào, vỗ vỗ bả vai Văn Khúc tinh quân nói:

-Lần đầu tiên ta nhìn thấy con vịt đến miệng còn có thể cắn ngược lại ngươi một cái rồi chạy
Uầy… Đi thôi, nghĩ biện pháp giúp con thỏ ngăn cản tai nạn này đi
Tâm tư nữ tử Ngọc Hành kia càng cẩn thận thâm sâu hơn cả tinh quân tiền nhiệm kia… Đi thôi…

Lã Động Tân nói xong thì cũng đi mất
Lúc này Văn Khúc tinh quân mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng đuổi theo
Cùng lúc đó, Tần Thọ đang bay, chợt nghe một tiếng hô to phía trước:

-Con thỏ, thấy sư phụ ta còn không nhanh chóng xuống xe đầu hàng
Tần Thọ vừa nghe thì kéo dây thừng trong tay theo bản năng, xác định dây thừng đủ dài, còn có thể buộc thêm mấy vòng thì thò đầu ra nhìn về phía trước
Chỉ thấy một đạo nhân mặc hoàng bào, ngồi ngay ngắn trên áng mây, cằm khẽ nhếch lên, kèm theo vài phần kiêu căng ngạo mạn
Tần Thọ nhíu mày lại nói:

-Đạo nhân ngươi này cũng thú vị, ta lại không quen biết sư phụ ngươi, dựa vào cái gì mà xuống xe đầu hàng
Đạo nhân nghe vậy cười ha ha ha nói:

-Nếu không biết thì ta cũng không trách ngươi
Vậy bây giờ ngươi nghe là được rồi
Ta chính là Ôn Bộ Chính Thần Đông Phương Hành Ôn Sử Giả, tên gọi Châu Tín
Sư phụ ta chính là Ôn Hoàng Hạo Thiên đại đế hiện nay của Thiên Đình
Chính là Sơn Lữ Nhạc có tiếng ở Cửu Long Đảo
Bây giờ có thể xuống xe đầu hàng chưa
Tần Thọ vừa nghe thì cũng học dáng vẻ của Châu Tín, cười ha ha ha ba tiếng, sau đó vứt câu tiếp theo:

-Ngu ngốc
Tần Thọ không phải là tranh đua miệng lưỡi, hắn thật sự cảm thấy Châu Tín là một kẻ ngu ngốc
Dưới cái nhìn của Tần Thọ, lúc này không phải là đang giăng bẫy, lừa Tần Thọ xuống xe rồi nói sao
Há mồm liền phun ra một câu ta rất trâu bò, sư phụ ta rất trâu bò, nực cười
Các ngươi đều trâu bò như vậy, con mẹ nó ta đánh không lại còn không biết chạy thì bị ngu à

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.