Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 446: Con thỏ nhuốm máu





Chương 446: Con thỏ nhuốm máu





Nói xong, Tôn Ngộ Không hét to một tiếng:

-Biến lớn lớn lớn
Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không biến to ra, cao như núi
Tôn Ngộ Không cũng khổng lồ theo, vung Kim Cô Bổng hét lớn một tiếng:

-Phế vật kia, ăn một gậy của lão Tôn đây
-Dừng tay
Quỷ Kim Dương đột ngột mở hai mắt ra liền thấy một cái gậy khổng lồ từ trên trời đánh xuống
Nhưng mà Tôn Ngộ Không tất nhiên không quan tâm, đánh một gậy lên quả cầu đen lớn
Chỉ nghe ầm một tiếng
Quả cầu đen phát ra một tiếng động rất lớn, tập thể quần tinh run rẩy một chút, nhưng đã nhanh chóng ổn định đại trận
Quỷ Kim Dương nổi giận nói:

-Con khỉ ngang ngược này ở đâu ra thế
Nhưng trả lời hắn là cây gậy thứ hai
Một giọng nói bá đạo vang lên:

-Con khỉ ngang ngược
Nhớ cho kỹ, lão Tôn ta tên là Tôn Ngộ Không
Quỷ Kim Dương ngửa đầu nhìn lên, chửi rủa cả thành:

-Mẹ nó
Tên điên
Chỉ thấy cây gậy kia không nện vào đại trận nữa mà nện thẳng vào hắn
Cây gậy quá lớn, kéo theo cả mười mấy tinh tú xung quanh Quỷ Kim Dương
Quần tinh mở to hai mắt nhìn, không biết nên làm thế nào mới đúng
Tránh đi sao
Đại trận kia chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ thủng
Không tránh
Bị chiếc côn đáng sợ này đánh trúng thì không chết cũng là bị thương, không thể duy trì đại trận
Thế là Quỷ Kim Dương hét lớn một tiếng:

-Rút lui
Đám người như là ruồi sắp bị gậy đánh vào, ngay lập tức chạy tứ tán
Tôn Ngộ Không thấy thế ha ha cười nói:

-Đồ hèn nhát
Đồng thời Tôn Ngộ Không lắc tay một cái, Kim Cô Bổng đang chẻ dọc bỗng lập tức quét ngang
Tất nhiên cú vừa rồi hắn cũng không dùng hết sức lực
Những tinh tú khác thấy thế nhao nhao mắng to tên điên, sau đó cũng né đi
Lần này thì tốt rồi, hai cây gậy nện xuống quét cho hơn một nửa tinh tú chạy mất
Tinh Dạ đại trận ngay lập tức không ổn định, từng khe nứt một xuất hiện
Nhìn qua những khe hở bên ngoài có thể thấy từng sơn cốc to lớn bên trong
Tần Thọ đứng bên trong nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài thì cười ha hả nói:

-Ông trời không quên ta
Hành Thái, Khô Lâu, đi thôi
Hành Thái chợt ném rất nhiều dây leo ra, bọc kín Ngọc Hành tinh quân trong một nghìn lớp từ trong ra ngoài giống như một quả trứng vịt siêu to khổng lồ
Sau đó bản thể của Hành Thái rơi lên cổ tay của Tần Thọ rồi hóa thành một cái vòng tay màu xanh lá
Khô lâu thủy tinh cũng rất uy vũ, một tay đè trên vai, sau đó dùng hai tay túm lấy bắp đùi và quay
Hai cái chân dài hơn một cái tay nhiều, cái kiểu vung mạnh này giống như đao Quan Công, con đao tung hoành, đánh Lữ Nhạc bay hơn ngàn mét
Sau đó khô lâu thủy tinh nhặt hai cái chân lại, bay vèo về đáp xuống xe ngựa
Nhấc chân lên đá một cái vào phía sau xe ngựa
Rầm
Chiếc xe ngựa giống như bị một khẩu đại bác bắn phá, tốc độ tăng vọt
Hành Thái vung một cái dây leo ra móc vào khô lâu thủy tinh, cứ như vậy, chiếc xe ngựa xông vào sơn cốc dưới cái nhìn chăm chú của Lữ Nhạc, Ngọc Hành tinh quân và Mãn Thiên Đẩu, thoáng cái đã lao ra ngoài
Tần Thọ chỉ cảm thấy xung quanh chợt sáng lên
Tần Thọ mừng rỡ, lập tức cười ha hả nói:

-Cuối cùng thỏ gia ta cũng ra ngoài rồi
-Con thỏ đừng nói nhảm nữa, chạy mau
Đừng có để bị nhốt lại nữa
- Lò Bát Quái nhắc nhở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Thọ ừ một tiếng rồi ngắm nhìn xung quanh, hắn biết hắn ra ngoài được chắc chắn là do có người bên ngoài giúp hắn, kết quả vừa liếc mắt một cái đã thấy Tôn Ngộ Không đang đuổi theo một đám tinh đẩu chạy tán loạn khắp bầu trời
Tần Thọ rất thích thú, nếu Tần Thọ chỉ mới xem Tây Du Ký qua ti vi thì giờ chắc chắn hắn sẽ lôi kéo Tôn Ngộ Không đi thẳng tới Lăng Tiêu Bảo Điện, đánh Câu Trần một trận nảy lửa
Nhưng mà nhìn nguyên tác, Tần Thọ rõ ràng, đừng nói là Tôn Ngộ Không bây giờ, mà kể cả có ăn vô số tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân lại đánh giúp Tôn Ngộ Không thì hắn vẫn không thể đánh được vào Lăng Tiêu Bảo Điện
Một thủ vệ linh quan chính là giới hạn của hắn
Khi đó Ngọc Đế không muốn động đến hắn ta, chỉ gọi Như Lai tới trấn áp con khỉ đó
Nhưng Câu Trần bây giờ..
Tần Thọ không nhìn thấu được
Theo lý thuyết, thánh nhân cũng không muốn động đến hắn, cái tên này vừa tới đã muốn giết chết hắn
Tần Thọ nghĩ, cái tên này không phải là đầu óc thiếu chất xám, mà là không có đầu óc
Đối với loại người này, Tần Thọ cũng không dám đánh cược bừa bãi
Thế là Tần Thọ cười nói:

-Con khỉ, đừng đánh nữa, chạy đi
Tôn Ngộ Không khinh bỉ nói:

-Ai cũng nói thần tiên trên trời rất lợi hại, hóa ra cũng chả có tài năng gì
Các tinh đẩu nghe thấy thế thì hộc máu, tự nhủ trong lòng: “Cái con yêu quái này chui từ đâu ra mà mạnh như vậy?”

Tôn Ngộ Không dùng gậy quét sạch tinh đẩu gần đó rồi quay người đuổi kịp con thỏ, hai người ngồi trên xe ngựa, xe ngựa chạy như điên, lao ra Nam Thiên Môn, đi tới trước mặt Cự Linh Thần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Thọ hét lớn:

-Cự Linh Thần, mau mở Tam Sinh Lộ
Cự Linh Thần chẳng thèm quay đầu lại, dường như là lên tiếng theo bản năng:

-Được rồi
Sau đó mở Tam Sinh Lộ ra
Tần Thọ cười ha ha rồi xông vào bên trong, Cự Linh Thần thấy hắn sắp đi ra ngoài thì chợt lấy lại tinh thần, hét lớn:

-Sao lại là ngươi
Không mở cho ngươi được
Nhưng mà tốc độ hắn ta đóng cửa không nhanh bằng tốc độ mở cửa..
Lúc này mấy người Lữ Nhạc, Ngọc Hành tinh quân cũng đuổi tới
Ngọc Hành tinh quân nghiến răng nghiến lợi, mắng to:

-Đồ vô dụng
Đồ đần
Sao ngươi lại để hắn chạy
Tâm trạng Lữ Nhạc bất ổn nhìn con thỏ sắp xông vào Tam Sinh Lộ, sau đó hừ một cái:

-Con thỏ, ngươi cũng biết ta không phải chỉ có mỗi bốn đệ tử
Ta còn có thuộc hạ là hai vị chính thần
Đại sư Khuyên Thiện Trần Canh, và Ôn Đạo Nhân Lý Bình, bọn họ không tới mà ngươi không tò mò à
Tần Thọ cũng không biết tại sao mình nghe thấy hắn ta nói như thế lại bị giật mình, vô thức bước chậm lại, quay đầu lại hỏi:

-Ngươi có ý gì
Lữ Nhạc ngạo nghễ nói:

-Bọn họ đi mời Hằng Nga rồi, nếu ngươi dám chạy thì ta sẽ lấy nàng ra đỡ tội
-Con mẹ nó
Hằng Nga không liên quan tới chuyện này
Tần Thọ nghe thấy thế thì phát hỏa, chợt quay người lại mắng
Lữ Nhạc cười ha ha nói:

-Không liên quan
Trên đời này có nhiều người không liên quan lắm
Năm đó ta có thể dùng thuốc độc giết chết vô số người vô tội ở Tây Kỳ, hôm nay ta giết một tiểu tiên nữ thì sao chứ
Lữ Nhạc ta đây đã làm gì thì sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích
Nếu ngươi ở lại thì ta sẽ không làm khó nàng
Nhưng nếu ngươi không ở lại, hôm nay ngươi đi thì nàng sẽ chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.