Đối với việc này, Tần Thọ vô cùng nghi ngờ, lẽ nào đây cũng là bột vôi thành tinh Có vẻ như Cự Mãng cũng biết phun nọc độc không có tác dụng, vì thế dứt khoát mặc kệ mọi thứ, thay vào đó là bỏ chạy Tần Thọ thấy vậy, nhanh chóng đuổi theo, hắn cầm lấy một tòa tháp đồng hồ, định đập qua Kết quả là nữ vương hét lên:
-Đừng Dân chúng trong thành rất nhiều, đừng làm bị thương người vô tội Chờ nó ra khỏi thành rồi ngài hãy ra tay Tần Thọ ngẫm lại thấy cũng có lý, vì thế hắn đứng trên bầu trời nhìn, chờ đợi…
Tần Thọ càng nhìn càng thấy rõ con rắn này có gì đó không bình thường, dường như thị lực của con hàng này không tốt lắm, ngươi nói nó đụng vào tấm ván gỗ yếu ớt của ngôi nhà thì không sao, cuối cùng nó lại đâm đầu vào tường thành rất dày Trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, tường thành bị sập, mà con Cự Mãng kia đụng vào cũng kêu rên liên tục, sau đó nó hoảng sợ chạy ra khỏi thành Cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn rõ, con rắn này vậy mà không có lưỡi, khó trách nó đui mù thành như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ cảm thấy buồn bực, một bảo khố bình thường của vương quốc có sức hút gì đối với con yêu quái to lớn như thế kia mà lại khiến cho một kẻ mù như con Cự Mãng này si mê như thế Chờ con Cự Mãng bò tới bãi đất trống, Tần Thọ hét lớn một tiếng:
-Cá chạch nhỏ Ngươi đứng lại cho thỏ gia ta Con rắn kia quay đầu lại lần nữa, sau đó Tần Thọ liền nhìn thấy mắt rắn to như hạt châu di chuyển hỗn loạn, nhìn hồi lâu, nó điên cuồng phun nọc độc vào không khí trước mặt.. Tần Thọ cúi đầu nhìn cảnh tượng này, sau đó lại nhìn nữ vương bên cạnh nói:
-Chúng ta như vậy có tính là bắt nạt con rắn tàn tật không Nữ vương nói:
-Coi như là có.. Nhưng nó ỷ lớn hiếp nhỏ, cướp đoạt đồ vật của chúng ta Cho nên nó càng quá đáng hơn Tần Thọ đáp:
-Nói có lý Sau đó Tần Thọ xách theo tháp đồng hồ vọt qua Dường như Cự Mãng cảm nhận được sự uy hiếp, nó đột nhiên quay đầu lại, há mồm phun nọc độc Kết quả nó lại phun vào không khí Mọi người thấy cảnh này đều lắc đầu, bọn họ thấy rõ ràng, con thỏ đi qua từ bên phải, con rắn này lại liều chết phun về phía bên trái.. Mặt đất bị ăn mòn thành một cái hố rồi mà nó vẫn còn đang phun Tần Thọ đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, hơi không đành lòng xuống tay Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bắt lấy đầu rắn, dưới tình huống con Cự Mãng còn chưa phản ứng lại, nhét cái gác chuông vào miệng của nó, lấp kín miệng nó lại Con Cự Mãng trợn mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin tưởng, như là đang nói:
-Ngươi trúng nhiều độc như vậy, tại sao lại không chết Tần Thọ vừa nghe, trợn tròn hai mắt lên mắng:
-Mẹ nó, ngươi không chỉ là kẻ mù mà còn là một tên đần Tần Thọ tát một cái khiến cho con Cự Mãng choáng váng, sau đó lôi bảo khố đang bị đuôi của nó quấn lấy ra, ném cho Bách Lý nữ vương, sau đó hỏi Thượng Quan Hồng Diệp:
-Ầy, nữ nhân kia, các ngươi có nồi to nào có thể hầm được loại rắn này không Thượng Quan Hồng Diệp lắc đầu, nhưng vẫn nói:
-Nồi thì không có, giá để nướng thịt được không Tần Thọ sửng sốt, thực sự có cái đó sao Hình ảnh vừa chuyển, một con rắn lớn bị trói thật chặt vào một cây gỗ to lớn Phía dưới là đống lửa, ngọn lửa bốc cháy hừng hực, mảnh gỗ cháy vang lên tiếng tách tách, đốm lửa bay loạn xạ Bên cạnh có một chiếc ghế bằng vàng, một con thỏ vui vẻ ngồi trên đó, Bách Lý nữ vương cũng ngồi trên một chiếc ghế nạm vàng khảm ngọc, phía trên còn có tấm da hổ, thoạt nhìn có vẻ xa hoa hơn chiếc ghế giống như nhà giàu mới nổi của con thỏ Đáp lại việc đó, Tần Thọ ngẩng đầu lên, khinh bỉ nói với Bách Lý nữ vương một câu:
-Nữ vương nghèo nàn.. Hắn dùng việc này để tìm ra lòng tự trọng thiếu tế bào nghệ thuật Thượng Quan Hồng Diệp đứng bên cạnh nữ vương nói:
-Giá nướng gỗ to lớn này là năm đó khi tổ tiên chém giết một gã người khổng lồ, tìm thấy bên trong hang ổ của người khổng lồ đó Đã không sử dụng nhiều năm rồi, không ngờ tới hôm nay lại có tác dụng Tần Thọ kinh ngạc nói:
-Các ngươi đã từng giết người khổng lồ Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Lý nữ vương không biết là bị chọc tức hay là bị nướng sống mà đỏ bừng lên, đôi môi anh đào khẽ mở nói:
-Đừng coi thường chúng ta, tổ tiên của chúng ta cũng từng là Luyện Khí Sĩ, tu vi rất cao Tần Thọ nghi ngờ nhìn Bách Lý nữ vương hỏi:
-Cao bao nhiêu Bách Lý nữ vương đứng lên, giơ tay cao qua đỉnh đầu, mang theo vài phần đáng yêu nói:
-Cao như thế này này Tần Thọ cũng nhảy xuống mặt đất, ước lượng thân mình cao khoảng một mét nói:
-Cao hơn ta luôn sao Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Lý nữ vương càng đỏ hơn, nàng đè tay xuống, cuối cùng đè tới vị trí mắt của con thỏ nói:
-Cao gần như vậy Bách Lý nữ vương khom lưng, Tần Thọ nhìn thấy thêm một cái hố đen trước mặt, không gian tự do trong hố, dãy núi nhấp nhô, hẻm núi sâu thẳm, trong lúc nhất thời lại không thể rời mắt được Cũng không thể trách con thỏ háo sắc, chủ yếu là con hàng này đã khô khan rất nhiều năm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không nhìn, không nghĩ đến, đột nhiên lại ngửi thấy mùi thịt, không có tinh thần kêu lên, thân thể vẫn rất thành thật Vì thế con thỏ thành thật quay về ngồi trên ghế, khom người nằm xuống, đắp chăn lên, cảm thán nói:
-Vẫn là thỏ gia ta cao hơn một cái đầu Bách Lý nữ vương không biết con thỏ này đang nghĩ gì, cũng trở lại ghế ngồi nói:
-Đáng tiếc, sau không còn người kế thừa Đúng rồi, thỏ gia, con rắn kia cứ để như vậy mà nướng à Không xử lý vảy gì đó sao Tần Thọ vung tay nói:
-Chưa tới giờ ăn đâu Khi nói chuyện, Tần Thọ vung tay lên, trên tay giống như súng bắn nước cao áp, phù một tia nước phun vào mặt con Cự Mãng Con Cự Mãng bị phun nước giật mình, đôi mắt có con ngươi vô cùng lớn, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, sau đó hét lên với mặt đất:
-Thả ta ra Đám người Tần Thọ khẽ lắc đầu, sau đó bọn họ cảm thấy buồn bực, ánh mắt này, con rắn này làm sao có thể sống nhiều năm như vậy mà tu luyện thành tinh Con mẹ nó đúng là kỳ tích trong lũ yêu quái Tần Thọ nói:
-Hừ, cá chạch nhỏ, đừng nhúc nhích Ta sẽ tiếp tục nướng ngươi -Chỉ bằng chút lửa này à - Con Cự Mãng khinh thường nói, sau đó tiếp tục dùng sức giãy giụa Nhưng cái giá nướng này là của người khổng lồ làm đồ ăn, thứ mà người khổng lồ nướng đương nhiên cũng đều là loại rắn lớn, chim to linh tinh, giá bọn họ sử dụng đã được luyện chế, vô cùng vững chắc, con rắn này có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ bĩu môi, vung tay lên, trên tay phun ra một tia lửa, ngọn lửa rơi xuống đống gỗ, ngọn lửa ban đầu nháy mắt sôi bùng lên, bốc cao hơn ba thước