Nhưng Tiên Thiên Pháp Bảo là dùng vật liệu thừa từ Tiên Thiên Linh Bảo mà luyện chế thành Tuy có hai chữ tiên thiên, nhưng uy lực lại kém xa Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ là mạnh hơn Hậu Thiên Pháp Bảo thôi Hậu Thiên Linh Bảo không phải là thứ tu sĩ bình thường có thể luyện chế được Muốn luyện chế Hậu Thiên Linh Bảo, kém nhất cũng phải đạt cảnh giới Đại La Kim Tiên Hơn nữa, thiên thời địa lợi nhân hòa, phụ trợ ít nhất một vật liệu cấp thiên thì mới có thể luyện ra được Một khi luyện thành, uy lực vượt xa pháp bảo, chỉ đứng sau Tiên Thiên Linh Bảo thôi Đây cũng là linh bảo mạnh nhất mà người đời có thể luyện chế được.. Tiên Thiên Linh Bảo cuối cùng Không chỉ sinh ra vào lúc thiên địa sơ khai, thậm chí còn có cái sinh ra trong hỗn độn khi thiên địa chưa khai Mỗi loại đều có uy lực khai thiên lập địa, nếu là tay không, dưới bậc thánh nhân không có ai chống đỡ được Trừ pháp khí, pháp bảo và linh bảo ra còn có Bí Bảo và Công Đức Chí Bảo nữa Bí Bảo không thể nào nghiên cứu vào sâu được, vì lai lịch không rõ ràng, cho nên mọi người trực tiếp quy nó vào Tiên Thiên Linh Bảo Công Đức Chí Bảo thì là linh bảo đến cùng với người mang công đức lớn được thăng cấp Thuấn Đế dùng đức giáo hóa thiên hạ, công đức vô song, khi đạo đức thành đế, trên người ngài cũng có mấy thứ đồ thăng hoa lên theo mà trở thành linh bảo Tổ Hạp chính là một trong số đó, nó vẫn luôn để trong từ đường tổ của Ngu Thị, nhận hương khói cung phụng, đồng thời trấn áp khởi vận của một tộc Hài tử nghe cái hiểu cái không, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền hỏi:
-Vậy gia gia nói xem ai trong số bọn họ.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] bỏ đi, gia gia, người cứ nói Câu Vân thắng đi Dù sao thì ngươi cổ vũ ai là người đó chết mà Lão nhân nhất thời đầy vẻ trách móc mà nhéo nhéo má hài tử, nói:
-Ngươi có phải là cháu ta không vậy Không phải là do yêu quái nhà nào biến thành đấy chứ Hài tử:
-.. -
Trên trời, theo sự chấn động của Tổ Hạp, Câu Vân không hề hấn gì Câu Vân vung cây trường thương trong tay, ngạo nghễ nói:
-Phù Sai Thương, từng nhuốm máu đế, Tiên Thiên Linh Bảo Lời này vừa thốt ra, tất cả đều ồ lên Không biết là lúc nào lão già lừa đảo đã đi tới bên cạnh Tần Thọ và Tôn Ngộ Không, kinh ngạc kêu lên:
-Phù Sai Thương Hắn lại lấy được cả cái thứ này sao Rốt cuộc là Ngô gia đang làm cái quái gì vậy Tần Thọ buồn bực hỏi:
-Lợi hại lắm à Lão già lừa đảo cười khổ đáp:
-Cái thứ này nên nói thế nào đây Tóm lại, trước đây Ngô gia là đế vương nhân gian, kiểu đế vương rất tài giỏi ấy Kém Thịnh Đường bây giờ một chút, nhưng ngươi phải biết là thời đại Phù Sai, đế vương như cá diếc qua sông Đó là thời đại vô cùng máu tanh hỗn loạn, Phù Sai dùng cây thương này giết chết không biết bao nhiêu người, nghe nói còn từng nhuốm máu đế vương Đế vương mà ta nói không phải đế vương nhân gian bình thường đâu, là máu đại đế trên Thiên Đình đó Tần Thọ vừa nghe cũng đã nhảy dựng lên, Tứ Ngự Đại Đế mạnh đến đâu thì Tần Thọ không biết, nhưng hắn biết một bàn tay của Như Lai đã trấn áp Tôn Ngộ Không suốt ba trăm năm Tần Thọ càng biết, trong Tây Du Ký, Như Lai từng nói không bằng được Ngọc Đế Nếu tính như vậy, cây thương có thể nhuốm máu Ngọc Đế, hắn nghĩ tới thôi đã tê dại cả da đầu rồi Lão già lừa đảo nói tiếp:
-Phù Sai Thương khi trước chỉ là binh khí, không phải pháp bảo Sau này chém giết mà thành pháp bảo Ngươi nói xem có mạnh hay không Tần Thọ chóp chép miệng, hạ thấp giọng nói:
-Được rồi, ta biết hắn lợi hại, bây giờ ngươi nói cho ta biết Nếu như hai người bọn hắn đánh nhau, mất bao lâu để phân thắng thua Lão già lừa đảo ngây người, không hiểu ý của Tần Thọ, tuy nhiên sau khi suy nghĩ liền nói:
-Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trừ khi Diêu Bá Phù thật sự mời được Tổ Hạp đến, nếu không thì, hai người đánh nhau ba ngày ba đêm cũng chưa chắc biết được thắng thua
Tần Thọ vỗ tay một cái rồi nói:
-Quá tuyệt vời Đi Nói xong, Tần Thọ cất gọn ghế lớn, một tay kéo lão già lừa đảo một tay kéo con khỉ chạy đi Tôn Ngộ Không không hiểu rõ chuyện gì, lão già lừa đảo vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn hướng chạy của thỏ, đột nhiên hiểu ra nói:
-Con thỏ à, vẫn là ngươi xấu xa Há há.. Trên trời Diêu Bá Phù và Câu Vân vẫn đang tiếp tục cãi nhau, sự chú ý của mọi người cũng đều đang hướng về hai người bọn họ, có thể mọi người đã phát hiện ra việc ba người đám con thỏ rời đi, nhưng cũng không có ai để ý Dù sao thì, nhân vật chính ngày hôm nay là Diêu Bá Phù và Câu Vân Đương nhiên có một người đã để ý đến, đó chính là Ngao Tuế bị đè ở dưới Kim Cô Bổng Kim Cô Bổng vừa được bỏ ra, cuối cùng hắn cũng bò được ra ngoài, ngồi trên mặt đất nhìn xung quanh, hai mắt mù mờ ngỡ ngàng Hắn rất muốn khoe khoang cái gì đó lần nữa, nhưng mà Câu Vân và Diêu Bá Phù thậm chí còn lấy cả Tiên Thiên Linh Bảo ra, bây giờ hắn thật sự không còn vốn liếng gì để so đo Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, chán chường rời đi, chẳng qua là lúc đi, còn không quên chửi một câu:
-Con thỏ chết tiệt Con thỏ dắt theo lão già lừa đảo và Tôn Ngộ Không chạy thẳng vào trong Linh Lăng cổ thành, vào đến trong thành cũng không dừng lại, mà chạy thẳng đến giữa Cửu Nghi Sơn Lần trước đã từng đến qua, lại cộng thêm việc các cao thủ dưới Thiên Tiên đều không ở đây, ba người liền dễ dàng trà trộn vào trong núi Khi qua Tam Tây Cương, nghe thấy tiếng cười của Câu Vân vang lên từ phía sau, ngay sau đó Diêu Bá Phù liền nổi trận lôi đình, tiếp đó là một hồi đất rung núi chuyển, hiển nhiên là hai người vẫn đánh nhau Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn một cái, chóp chép miệng nói:
-Thật đáng tiếc, bỏ lỡ một trận đấu hay Tần Thọ lại không hề hấn gì nói:
-Đánh nhau hay gì thì đều là việc do những đứa trẻ hư gây ra, đi nhanh lên, đi sớm về sớm, tránh bị bắt lúc đang hành động [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đến lúc đấy, thì không phải là bỏ lỡ nữa, mà là trực tiếp tham gia rồi Ba người vượt qua một ngọn núi nhỏ, ước chừng không có ai nhìn thấy, đang định cưỡi mây đạp gió, lại nghe thấy dưới núi có người hét lớn:
-Bay ở trên núi, các ngươi không muốn sống nữa sao Ba người đều ngạc nhiên, nơi này vậy mà lại có người Ba người cúi đầu nhìn xuống, trong lúc đó ở dưới núi có một tảng đá cực kỳ lớn giống như một ngọn núi nhỏ, tảng đá đó giống như một con rồng đang há to miệng, phía trên tảng đá không biết bị người nào chất đống lên một ít đá lớn, phía trước tảng đá là một hồ nước nhỏ, mà ở giữa chỗ này lại có một ngôi nhà tranh nhỏ, phía trước căn nhà tranh có một lão nhân đang đứng, tức giận nhìn bọn họ