Tần Thọ chỉ cần nhìn thoáng một cái đã nhận ra, đó là Phù Sai Thương Nhưng mà ngay cả sức mạnh của Phù Sai Thương cũng chỉ làm đám cây văng tung tóe mà không thể khiến chúng bị bật gốc Những tán cây kia lại khôi phục trạng thái ban đầu, cũng không tiếp tục tấn công nữa Tần Thọ và Tôn Ngộ Không lại nhìn nhau, như là vừa hiểu ra gì đó rồi cùng nhau cười Đầu tiên Tần Thọ cầm lấy Tương Phi Trúc ném về phía trước, ngay sau đó lão già lừa đảo vốn vẫn đang rất hung hăng liền bị cái cây cổ thụ kia trói lại, tống vào hốc cây -Các ngươi thật quá đáng, thả ta ra - Lão già lừa đảo la lên Tần Thọ cười, dùng Tương Phi Trúc đâm vào thân cây cổ thụ, nó lập tức đem lão già lừa đảo nhổ ra Lão già lừa đảo còn chưa kịp mở miệng, Tần Thọ đã chạy ra xa, lão không kịp cử động đã lại bị cây cổ thụ nuốt vào trong.. Lão già lừa đảo nghẹn vài tiếng, mới đầu còn dám chống cự mắng hai câu, sau đó.. -Thỏ gia, khỉ ca, ta sai rồi, các người thả ta ra đi - Lão già lừa đảo chua chát nói Một lần nữa lão già lừa đảo được thả ra, lão vẫn luôn nhìn không rời mắt Tương Phi Trúc trong tay Tần Thọ Cứ như thể con chó nhìn thấy khúc xương trên tay chủ nhân Nhưng Tần Thọ sớm đã biết đức hạnh của lão già lừa đảo, ngăn giữa hắn và lão từ đầu đến cuối vẫn là con khỉ kia, nếu như có được vật này trong tay, lão nhất định sẽ dùng nó để hãm hại bọn họ Trêu đùa với lão già lừa đảo xong, Tần Thọ và Tôn Ngộ Không cũng không hề nhàn rỗi, vừa đi Tần Thọ vừa đá vào mấy gốc cây xung quanh, rồi nhìn chằm chằm vào cái ký hiệu đang phát sáng ở đằng xa, đúng lúc này lại có tiếng đánh nhau từ đằng xa truyền tới Tôn Ngộ Không càng quá tay hơn, một tay xoay Kim Cô Bổng như quạt gió, bất kể đi đến đâu, đều có tiếng phát nổ Sau đó là tiếng gà bay chó sủa, tiếng mắng nhiếc, tiếng thét gầm từ đằng xa vọng lại, còn thường thấy những pháp bảo bay lên không trung... Về chuyện này Tần Thọ và Tôn Ngộ Không sớm đã hiểu ra rồi Diêu Bá Phù là một người tốt, còn Câu Vân chính là một kẻ không từ thủ đoạn, vậy nên những người mà hắn tìm đến chắc cũng không khá hơn là bao Hơn nữa, chẳng cần biết bọn họ là ai, dù sao cũng là đến tranh giành thương vụ, đánh bọn họ một trận là đúng rồi Quay lại vài phút trước, ở nơi cách đám Tần Thọ rất xa, có một đám người đang chật vật đi lên núi, nhất là tên đi đằng trước, trên áo giáp hắn đã có vài lỗ thủng, mặc ở trên người chẳng khác tên ăn mày là mấy Bên cạnh hắn có bốn người, một người là Câu Vân với vẻ mặt u ám, sắc mặt hắn rất khó coi, rõ ràng là vì cái búa khi nãy mà không vui Một người là Diêu Bá Phù với khuôn mặt chất phác, Diêu Bá Phù cau mày có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó Hai người còn lại là một nam một nữ, rất dễ nhận ra, nam tử một thân kim ti bạch y, bên hông có đeo ngọc bội, cùng với một thanh trường kiếm được vắt ngang eo, ngũ quan tựa ngọc, mắt sáng như sao, khóe miệng nhếch lên nụ cười ung dung tự tại Bên cạnh hắn là một nữ nhân, nàng che một mảnh lụa mỏng, không có cách nào nhìn rõ dáng vẻ, nhưng đôi mắt lại đặc biệt mê người, chỉ là ánh mắt lại có chút hờ hững, như thể những người xung quanh đều là người chết vậy Nàng cũng mặc một thân bạch y, điểm trên đó là những bông hoa mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng đang nở rộ, cực kỳ xinh đẹp cao quý Đi sau hai người họ là một đám nam nhân mặc hắc y, cao, lùn, béo, gầy đều có, chỉ là trên mặt bọn họ không có cảm giác thư thái thả lỏng, ai nấy đều mím môi, tay nắm chặt các loại pháp khí như thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, tóc tai cũng có chút rối [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong số những người này, có một nam tử vận bạch y, cả người bị bao lấy bởi chiếc áo choàng dài, cúi thấp đầu, đi phía sau đôi nam nữ tử kia không rời một bước Có vẻ hắn là hộ vệ của bọn họ, nhưng với khí chất thanh lãnh cao ngạo của hắn thật không giống với khí chất ở hộ vệ hay đầy tớ nên có Thật là có chút kỳ lạ Hơn nữa, nam tử phía trước thỉnh thoảng sẽ quay lại nói vài câu với hắn, giọng điệu ấm áp, mang theo vẻ tươi cười, xem ra càng giống với cuộc trò chuyện của những người cùng vai vế Lúc này, người mở đường mắng một câu:
-Chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện gì Mấy cái cây này hết lần này đến lần khác tấn công chúng ta, không hề có quy luật gì cả Câu Vân liếc nhìn Diêu Bá Phù nói:
-Vấn đề này, phải để Diêu Bá Phù trả lời, Phù huynh, nếu đã cùng nhau lên núi, sao còn dùng mấy trò này Ta chỉ có một cái mạng nhỏ, chết là hết, nhưng nếu Tấn Vương cùng Mẫu Đơn công chúa bị tổn hại một chút, e rằng ngày mai đại quân của nhà Đường sẽ nghiền nát Linh Lăng cổ thành Diêu Bá Phù hừ lạnh một tiếng rồi nói:
-Câu Vân, đừng có ở đây chơi trò ly gián Ai cũng có thể nhìn ra đây là sức mạnh của Đại Đạo Phù Văn Trận Nơi này là thế giới riêng của nó, tự có cách vận hành riêng, dù là ta, cũng không có cách nào thay đổi quy luật ở đây Còn vì sao chúng tấn công chúng ta, ngươi hỏi ta, không bằng hỏi xem bạn tốt của ngươi đã làm gì Nam nhân mở đường nghe vậy, hắn tức giận quát:
-Ta đã làm gì Ta chỉ đi về phía trước Nhất cử nhất động của ta các ngươi đều thấy rất rõ ràng Những cây cổ thụ này bất ngờ tấn công, không có điềm báo nào, cũng chẳng có lý do Nếu đã nói không phải ngươi làm thì thì cũng có thể là do người của ngươi điều khiển Diêu Bá Phù nghe xong liền dậm chân, khí thế bức người trừng mắt nói:
-Quan Vận đạo nhân, ta nếu muốn giết ngươi, lại còn phải dùng đến trận pháp Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ không Quan Vận bị khí thế cường đại của Diêu Bá Phù ở phía sau liên tục áp chế, Câu Vân đang định tiến lên, Diêu Bá Phù bá đạo trừng mắt với hắn nói:
-Câu Vân, đừng chọc tức ta ở đây Câu Vân cũng phát hỏa rồi, vừa định nói gì thì phía sau liền truyền tới một tiếng cười sang sảng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Là nam tử soái khí mặc bạch y ở phía sau lên tiếng, hắn một tay đặt trên chuôi kiếm, mang vẻ khí chất của đế vương nói:
-Ba vị, cần gì phải vì một lời nói mà tức giận Về chuyện này, Quan Vận huynh thật sự sai rồi, hỏi thiên hạ này, ai mà lại không rõ nhân phẩm của Bá Phù huynh Nếu như huynh ấy đã để chúng ta tiến vào mà không cùng chúng ta liều chết một phen thì huynh ấy chắc chắn sẽ không giở thủ đoạn Bá Phù huynh là hậu nhân của Đại Đức Thuấn Đế, cả đời làm việc quang minh chính đại Ngươi có thể giết huynh ấy, nhưng tuyệt đối không được làm nhục huynh ấy