Tần Thọ nghệt mặt ra, mẹ kiếp tên gạch này còn có thể chửi bới Còn có thể ngông nghênh như thế Không giống viên gạch trong ký ức chút nào Có lẽ Lý Trinh Anh cũng nhận ra Tần Thọ đang chần chừ, nghi ngại, bèn ngượng chín mặt giải thích:
-Nghe nói về sau viên gạch này may mắn gặp được duyên kỳ ngộ, tiến hóa ra có ý thức, hơn nữa.. ngươi cũng đã thấy nó toàn văng tục chửi bậy, hở ra là đòi đánh người, hồi đó ca ca ta giắt sau eo mang lên Thiên Đình, nó chửi cả Ngọc Đế -May sao Ngọc Đế hiền lành, không trách tội Nhưng ca ca ta thì không dám mang nó theo nữa, sợ mất mặt.. -Sau đó thì đem cho ta -Món đồ này hung dữ lắm, ta cũng không dám dùng, luôn để nó dưới đáy, đã quên hẳn sự tồn tại của nó Tần Thọ nghe xong, nhìn khuôn mặt dữ tợn, hung hăng, còn đang gào rú:
-Mất mặt Ông đây chinh chiến một đời, có cảnh tượng nào chưa từng nhìn thấy Năm xưa trong Vạn Tiên Trận, chẳng phải cũng đập cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một nhát đấy là gì Tần Thọ nghe thế thì thấy vô lý, vội hỏi:
-Không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng phe với các ngươi à Biểu cảm của viên gạch chợt cứng đờ, nhưng ngay lập tức đã cất giọng:
-Cùng phe thì sao Lúc đấy đập đã đời không nhìn ai hết, cứ chọn đứng gần là ra tay thôi Tần Thọ hỏi:
-Sau đó thì sao Ngươi đập trúng Nguyên Thủy Thiên Tôn thật à Mặc dù đang gặng hỏi, nhưng Tần Thọ hoàn toàn không tin, Nguyên Thủy Thiên Tôn là ai Đó là người duy nhất trong Tam Thanh được tự xưng là Bàn Cổ Bậc siêu phàm trong các thánh nhân Lại có thể bị một món Hậu Thiên Linh Bảo đập trúng Sợ là ngay đến cả Tiên Thiên Linh Bảo cũng không nổi Kết quả là viên gạch trả lời rất oai phong:
-Đập thì có trúng.. nhưng mà.. ờ, ngươi hỏi chuyện này làm gì Ta đã cô đơn quá nhiều năm rồi, ta mặc kệ, ta muốn đập người, nhanh lên Tần Thọ cũng sực nhớ ra mình còn đang trong trận đánh, không có thời gian chém gió Đợi sống sót đã rồi thong thả buôn chuyện cũng không muộn Thế rồi Tần Thọ quay phắt người lại Đúng lúc nhìn thấy Bồ Cung đánh giết tới một lần nữa, nhưng rõ ràng tên này đã không còn sức mạnh như lúc trước, mà trong ánh mắt toàn là nghi hoặc, rõ ràng vẫn đang thắc mắc không biết phép thuật thần thông mà mình vất vả tu luyện đã biến đi đâu rồi Tần Thọ cười hí hửng, một tay cầm viên gạch giấu sau lưng, tay kia ngoắc ngón trỏ hướng về phía Bồ Cung, quát lớn:
-Ngươi tới đây Bồ Cung bị Tần Thọ khiêu khích, như thêm dầu vào lửa, gầm lên:
-Ta xé xác ngươi Bồ Cung xông tới, Tần Thọ nhếch mép, đột ngột tăng tốc, nhanh đến nỗi Bồ Cung hoàn toàn không kịp phản ứng Kỳ thực, cho đến lúc này, thấy Lý Trinh Anh đã hồi phục lại, không còn là huyết nhân nữa thì Tần Thọ mới xem như bình tâm lại Sau khi đã bình tâm, hắn phát hiện ra mình thật ngu ngốc, sức chiến đấu tương đương Bồ Cung mà còn chiến đầu trực diện với người ta, chẳng ngốc thì là gì Lúc trước, pháp bảo của Bồ Cung còn không đuổi kịp mình, rõ ràng ưu thế của mình là tốc độ chứ còn gì nữa Tốc độ thần sầu như thế, cớ gì phải đánh trực diện chứ Và thế là sau khi lấy lại bình tĩnh, Tần Thọ đã thay đổi chiến thuật, tăng vọt tốc độ, bất thình lình xoay người, thoắt cái đã ra đằng sau Bồ Cung, chẳng nói chẳng rằng chộp lấy cục gạch, cầm chắc, chọn góc nhọn sắc, nhắm chuẩn xác vào phần mềm sau gáy Bồ Cung, và đập Cục gạch thấy thế, rú lên:
-Đúng rồi Phải như thế chứ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đúng cái nhịp này rồi, đúng vị trí đấy rồi, ngươi làm ăn thật chu đáo Ôi tri kỷ Cục gạch gào rất to, mặc sức gầm rú như sấm nổ vang trời, Tần Thọ cũng không chịu nổi chấn động phải nghiêng mặt đi Bồ Cung vừa định quay lại đã bị tiếng thét làm cho rùng mình khiếp sợ, suýt không đứng vững, chính vì một thoáng rùng mình này mà phản ứng chậm lại.. Một tiếng "bang" cực lớn vang lên Tiếp đó, Bồ Cung đứng thẳng đờ bất động tại chỗ Tần Thọ nhanh chân lùi lại ba bước, tránh khỏi cơn bùng nổ trước phút lâm chung của đối phương kéo mình theo cùng Kết quả là đợi mất mấy giây, Bồ Cung đứng sững như cương thi xoay người lại nhìn Tần Thọ rồi hỏi:
-Đây là thứ vũ khí gì vậy Tần Thọ và cục gạch trả lời cùng lúc:
-Cục gạch đó Bồ Cung ồ lên một tiếng rồi trợn mắt, ngã sõng xoài ra đất, mặt trắng toát, đã chỉ còn thoi thóp Tần Thọ thấy vậy, cười đắc ý, nhét thi thể của Bồ Cung vào trong Hắc Ma Thần Hạp -Dừng tay Lam Tam cũng không ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy quát Thuộc hạ của mình chết đã đành, lại còn bị thu mất thi thể Tần Thọ nghiêng đầu nhìn Lam Tam, nhướng mày bảo:
-Ngươi chải lông cho mượt đi rồi hãy nói chuyện với ta Cả mình lông xoăn, ngươi là con cừu à Cặp mày lá liễu của Lam Tam dựng đứng, định nói lại Đại Đỉnh chân nhân bật cười:
-Lam Tam, quy tắc, quy tắc, chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói phải tuân thủ quy tắc đấy sao Người của ngươi thua rồi Lam Tam lạnh lùng liếc xéo Đại Đỉnh chân nhân mà rằng:
-Thi thể thuộc hạ của ta ở trong tay hắn Đại Đỉnh chân nhân đáp:
-Không sao, đợi lát nữa người của ta giết hắn xong, sẽ lấy lại thi thể cho ngươi, thế là được chứ gì Lam Tam nhìn chằm chằm vẻ mặt dương dương tự đắc của Đại Đỉnh chân nhân Đại Đỉnh chân nhân cũng chẳng sợ sệt, hắn ta đã tính toán sao cho có lợi Chỉ cần chiếc lô đỉnh kia về tay, đột phá tu vi hiện thời thì chỉ một kẻ tầm thường như Lam Tam, hắn ta thực sự không ngán đắc tội Dường như Lam Tam cũng đã hiểu ý của Đại Đỉnh chân nhân, hất tay áo, khoanh chân ngồi vào chỗ, lấy ra một vò rượu rồi uống [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ thấy thế lắc đầu mỉa mai:
-Nói chuyện với ngươi mà sao ngươi không đáp lời thật là mất lịch sự Rắc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vò rượu trong tay Lam Tam hóa thành tro bụi, Đại Đỉnh chân nhân vội lên tiếng:
-Quy tắc, quy tắc.. Đại Đỉnh chân nhân sợ Lam Tam rút đao chém đứt cả con thỏ kia lẫn lô đỉnh, vội vàng nhắc nhở Lam Tam lại một lần nữa nín thinh Tần Thọ ngoác miệng cười, nghiêng đầu tung hứng cục gạch trong tay vài lần, rồi chỉ vào Hữu Khuyết mà nói:
-Ngươi tưởng giết được Bồ Cung là thắng được ta Thật là nực cười Nói rồi Hữu Khuyết đặt ngang thanh trường kiếm, kiếc nhìn Lý Trinh Anh, cất giọng hỏi:
-Ngươi rất quan tâm nàng ta Không đợi Tần Thọ trả lời, Hữu Khuyết tiếp tục nói:
-Ta dùng chính thanh kiếm này làm nàng ta bị thương đấy Lời vừa dứt, Hữu Khuyết đã thấy con thỏ cầm cục gạch giơ lên, đập về phía mình Cục gạch hứng gió liền nở ra, phình to bằng cái cánh cửa Hữu Khuyết bĩu môi khinh bỉ, nói:
-Mới có vậy mà đã nổi giận Cũng chỉ đến thế mà thôi Hắn ta giơ ngang thanh kiếm lên đỡ