Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 547: Tâm kinh





Chương 547: Tâm kinh





Có điều trước mắt, Tần Thọ không muốn nghĩ nhiều như thế nữa, cho nên mới chuyên tâm luyện Đạo, không đúng, phải là là an tâm mà tu Đạo, tu luyện một cách vô cùng vui vẻ
Vị Đại Đỉnh chân nhân nhìn thấy con thỏ đã chết, lại nhìn thấy cái đỉnh đã vỡ nát của mình, trái tim như đang rỉ máu
Nhưng chợt nghĩ đến con dao của Lam Tam cũng đã bị con thỏ ăn mất, trong lòng mới có thể bình tâm lại đôi chút
Đại Đỉnh chân nhân thật sự không nghĩ tới, vốn hai vị đệ tử hào môn đều chết thảm, tất cả quái vật mà bọn họ mang theo đã chết, và giờ đến ngay cả con dao của Lam Tam cũng đã bị gãy, Đại Đỉnh chân nhân nhìn con thỏ trước mặt mà kêu lên, may mắn thay, Lam Tam đã tu luyện được ba đạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một là Kịch Độc Đạo, hai là Hư Không Đạo và ba là Huyễn Diệt Đạo
Hai đạo phía sau không giết được con thỏ nhưng chất độc đã giết chết nó
Nếu không, Đại Đỉnh chân nhân thật sự cảm thấy không nỡ xuống tay
Về sức mạnh, Đại Đỉnh chân nhân tự hỏi bản thân mình mặc dù mạnh hơn con thỏ nhưng lại thật sự không biết làm cách nào để đánh bại nó
Dùng pháp thuật ư
Nó đã ăn rồi
Dùng pháp bảo ư
Nó cũng đã ăn rồi
Dùng nắm đấm ư
E rằng nó cũng ăn mất luôn
Vì vậy lúc đó hắn rất rối, vô cùng rối
Nhưng hắn còn đau lòng nhiều hơn bởi lần này tổn hại quá lớn..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
đồng thời trong lòng không ngừng nguyền rủa Yêu Tam Thiên, tên khốn này ngay từ khi bắt đầu vẻ mặt đã u ám mà rời đi, nói là có chuyện nhưng kết quả lại đi lâu đến như vậy, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại
Nếu như có hắn ở đó, dùng Tam Thiên của mình mà đối phó với con thỏ thì mình cũng sẽ không tổn thất lớn đến như vậy
Nghĩ đến lần tổn hại này hắn không kiềm được liếc mắt nhìn, trong lòng càng thêm đau xót cái đỉnh cổ bị con thỏ cắn nát
"Phải đền bù lại lần tổn thất này mới được
Đại Đỉnh chân nhân nghĩ đến đây, trong vô thức liền liếc nhìn Tần Thọ đang chắp tay, hắn biết rằng ở đâu có lò luyện tốt nhất mà hắn muốn
Nếu như có thể có được lò luyện đan tốt nhất thì thì việc hắn có thể đột phá Địa Tiên và lao lên thiên giới, thậm chí là lên một cảnh giới cao hơn thì tất cả cũng coi như là xứng đáng
Có điều muốn có được lò luyện đan thì hắn cần phải giải quyết một số người thì mới được
Vì vậy Đại Đỉnh chân nhân nhìn về phía Công Tôn Lục La đang đỡ Lam Tam ngồi xuống, sau đó lại nhìn những xác chết nằm la liệt trên mặt đất và xung quanh, sau khi xác định không có người ngoài, ánh mắt của Đại Đỉnh chân nhân lóe lên một tia sắc lạnh
-Lam công chúa, người vẫn ổn chứ
- Đại Đỉnh chân nhân bước lại với vẻ mặt quan tâm
Cả người Lam Tam run lên sau khi nghe những lời nói đó nhưng tuyệt nhiên chẳng nói một lời
Công Tôn Lục La đứng trước mặt của Đại Đỉnh chân nhân, chắp tay nói:

-Chân nhân, chủ nhân của ta là Cửu Liên Sơn Tam, xin đừng nhầm lẫn
Đại Đỉnh chân nhân không có một chút tức giận nào, cười nói:

-Sao vậy
Năm đó quốc vương của Thương Lan quốc đã dạy ngươi như vậy sao
Nói dối thì thật chẳng phải là một đứa trẻ ngoan đâu
Đồng tử của Công Tôn Lục La hơi co lại, lắc đầu nói:

-Ta thật sự không hiểu ngươi đang muốn nói gì
Đại Đỉnh chân nhân liếc nhìn Lam Tam, Lam Tam ngồi bất động, điệu bộ trông giống như đang ngồi thiền, trông biểu hiện thì Lam Tam chẳng có bất cứ cảm giác khó chịu nào, hắn không dám khẳng định liệu có phải Lam Tam đang giả vờ mình bị kiệt sức hay không
Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt, nếu như có cơ hội thì việc giết chết đối phương cũng không phải là việc không thể, chỉ có điều tất cả mọi người đều thiếu mất một cơ hội cũng như một cái cớ mà thôi
Thực lực của Lam Tam mạnh hơn hắn, do đó hắn cũng không dám manh động ra tay khi chưa hiểu rõ tình hình của Lam Tam
Vậy nên, Đại Đỉnh chân nhân cười nói:

-Khi đó Thương Lan quốc ở phía Tây Nam, phía bắc dựa vào Thịnh Đường, phía tây tiếp giáp Tàng Đô, phía nam là Nam Hải
Ta đã may mắn được đến đó, nơi đó thật sự giống với thế giới của hoa..
đáng tiếc là..
Tám trăm năm trước, kinh đô Tây Tạng đem quân tấn công nước Thương Lan, nước Thương Lan vốn nghĩ rằng nhà Đường sẽ bảo vệ bọn họ, kết quả..
nhà Đường lại chỉ phái người gởi đi một lá thư mà thôi
Tuy rằng chẳng biết trên bức thư viết gì, nhưng ba ngày sau, hoàng đế đã đầu hàng Tây Tạng
Sau đó nhà Đường đưa quân xuống dưới phía Nam với lý do dẹp loạn, chỉ mất nửa tháng đã đánh bại được Tây Tạng và chiếm lấy vương quốc của Lam Tam
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng tộc Mãn Châu của nước Thương Lan tịch thu tài sản và giết kẻ phạm tội trong hoàng cung
Ngày hôm đó, đầu rơi và máu tươi nhuộm đỏ cả thành hào
Kể từ ngày đó, cả hoàng tộc vương quốc Lam Tam bị tru di tam tộc
Khi mà Đại Đỉnh chân nhân càng lúc nói càng nhiều thì vẻ mặt của Công Tôn Lục La càng lúc càng trở nên khó coi, còn Lam Tam mặc dù không cử động nhưng hai tay không biết đã nắm chặt tự lúc nào, máu tươi từ tay nhỏ giọt làm nhuộm đỏ cả y phục dưới chân
Một đoạn hồi ức hiện ra trong đầu nàng, đó là thủ đô của đất nước Thương Lan, đó là nơi mà nàng chơi đùa khi còn nhỏ, đó là nơi nàng thân thuộc nhất, cũng chính là nơi nàng yêu thương nhất, và cho rằng đó chính là nơi an toàn nhất
Tuy nhiên, ngày hôm đó, rõ ràng là một ngày tháng bảy nắng chói chang, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh mà nàng chưa từng cảm nhận được trước đây
Ngày hôm đó, nàng bị một bà lão giấu dưới lớp áo, tận mắt nhìn thấy người thân lần lượt ngã xuống đất
Nhìn thấy phụ thân ngày xưa thương yêu nàng, nàng hét lên:

-Ta bị oan
Thương Lan quốc ta trước đến nay chưa bao giờ kết oán với nhà Đường
-Có chuyện oan khuất ở đây, ta không phục
Lưỡi kiếm lóe lên, đầu của phụ thân nàng rơi xuống đất
Nàng nhìn thấy mẫu thân của mình bị chặt đầu trong tiếng than khóc
Nàng nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của mình lần lượt ngã xuống trong vũng máu..
Nàng nhìn thấy được nụ cười ghê người tàn bạo của tên đao phủ
Nàng nhớ rõ rằng lúc hành hình là vào chính ngọ và đến khi kết thúc thì đã chạng vạng..
Nàng đã chẳng còn nhớ rõ trên mặt đất đã rơi xuống bao nhiêu cái đầu, nàng chỉ còn nhớ lúc ấy bọn họ đã không cam lòng, mang trong mình nỗi oan ức và phẫn uất
Nàng chẳng còn nhớ khi ấy mình đã rời kinh thành như thế nào, chỉ nhớ được rằng lão bà bà đã kéo lấy tay nàng, để nàng nhìn lại cảnh kinh thành đang bị ngọn lửa bao trùm, sau đó không cho phép nàng được quay lại nhìn thêm một lần nào nữa, và nói với nàng:

-Từ nay về sau, ngươi được gọi là Lam Tam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.