-Chỉ là đã lâu rồi ta không gặp phải chuyện thú vị như vậy, ngươi nói xem chúng ta nên ra tay ngay bây giờ hay là lại chờ tiếp Bạch Vô Thường vẫn chưa trả lời thì nghe thấy tiếng kêu cứu vọng đến -Cứu mạng với, cứu mạng với.. Chỉ thấy con thỏ đó đánh đủ rồi, lại leo thẳng lên trên cửa bắt một tên ác quỷ lôi ra ngoài Những ác quỷ này đều là những con quỷ nằm dính liền trên cửa Quỷ Môn Quan, trông có vẻ dữ tợn nhưng thực chất là để hù dọa người, hơn nữa còn có tác dụng bảo vệ Quỷ Môn Quan [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một khi những con quỷ này bị lôi ra khỏi đại môn của Quỷ Môn Quan thì sẽ lập tức biến thành tro bụi Vì vậy, đám quỷ nhìn thấy con thỏ này hung hãn, sức lực lớn đến như vậy, thấy sắp không chịu đựng được nữa, lúc này mới đồng loạt kêu cứu Hắc Bạch Vô Thường vốn chỉ muốn hóng chuyện không dám chậm trễ nữa, Bạch Vô Thường nói lớn:
-Con thỏ, đừng có mà làm càn Con thỏ đó đang nhoài người trên cửa của Quỷ Môn Quan lôi ác quỷ ra, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Vô Thường đang cầm Khốc Tang Bổng trong tay, lè chiếc lưỡi dài, nhảy một phát tới phía sau lưng hắn Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai hơi sững người, sau khi xác nhận qua ánh mắt, trong lòng Bạch Vô Thường không khỏi ngạc nhiên, một con thỏ tu luyện đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, đến được đây mà không hề sợ hãi chút nào Còn nữa, tu sĩ thực lực thế này làm sao có thể đánh lại ác quỷ ở trên Quỷ Môn Quan Điều này có phi lý không chứ Bạch Vô Thường nói trong lòng: "Không biết lai lịch con thỏ này từ đâu nhưng vô cùng kỳ quái, hơn nữa không biết là ngu dốt hay là lá gan to, tóm lại là phiền phức Đối phó với loại người này cần phải hung hãn hơn hắn, để hắn nhận ra ai là lão đại, để hắn biết sợ mới được Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Vô Thường đã lóe lên vô số hình ảnh dạy dỗ con thỏ này thật đàng hoàng, nào là Lão Hổ Đẳng, trét nước ớt, roi da, sáp nhỏ giọt.. lần lượt vụt qua, nhưng ngay sau đó.. -Ỏ ra Ỏ ra Con thỏ, ỏ ra Bạch Vô Thường đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi đau đớn, cúi đầu nhìn thì thấy con thỏ đó túm lấy lưỡi mình kéo ra, lực đạo mạnh kinh người, hắn vẫn chưa đứng vững đã bị lôi thẳng đi một cách bạo lực Tần Thọ lôi kéo một hồi, nói thầm:
-Con mẹ nó, không ngờ là thật…
Bạch Vô Thường vừa nghe thì tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, nói:
-Phí lời Buông tay, buông tay nhanh Lão Hắc, ngươi nhìn cái rắm gì, quản hắn nhanh đi Hắc Vô Thường cách đó không xa ôm bụng cười lớn:
-Lão Bạch, ha ha.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] lưỡi ngươi, ha ha.. lần này còn dài hơn cả ta, ha ha.. Con thỏ vừa nghe vậy thì nghía mắt sang nhìn lưỡi của Hắc Vô Thường, mắt bỗng sáng lên Giây sau đó -Con thỏ, buông tay Buông tay nhanh
Hắc Vô Thường dùng lực đấm vào con thỏ đang kéo lưỡi mình ở trước mặt, kêu lớn Con thỏ căn bản không quan tâm đến Hắc Bạch Vô Thường đang làm loạn, một tay cầm hai cái lưỡi lôi hai người đi, lực rất lớn, hai người hoàn toàn không có khả năng phản kháng Bạch Vô Thường còn ổn, lưỡi hắn vốn đã dài, chỉ là một khi bị kéo lưỡi thì không thể dùng sức mà thôi, đây cũng coi như là điểm yếu của hắn Nhưng Hắc Vô Thường thì khác, hắn không phải là một tên quỷ chết vì bị treo, lưỡi hắn không dài như vậy, chẳng qua là hắn nhờ vào thân thể thần thông, kéo dài lưỡi của mình để so dài ngắn với Bạch Vô Thường nhằm chọc ghẹo tên kia Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng không cần dùng đến phép thần thông mà dùng vũ lực lưỡi của hắn cũng có thể dài đến như vậy Lưỡi của Hắc Vô Thường không phải là điểm yếu, nhưng hắn buồn bực phát hiện ra đây rõ ràng là một con thỏ cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, tốc độ nhanh đến nỗi hắn không nhìn thấy rõ, sức lực mạnh đến nỗi hắn không thoát ra được, mình đồng da sắt, hắn lại càng không thể đánh lại Bạch Vô Thường gọi:
-Khốc Tang Bổng, Khốc Tang Bổng, đánh linh hồn hắn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hắc Vô Thường nhanh chóng cướp lấy Khốc Tang Bổng của Bạch Vô Thường, quay lại đánh một gậy vào đầu con thỏ Kết quả, chỉ thấy các tia lửa nhỏ bắn lên cao, con thỏ bỗng dừng bước Giống như bị thi triển phép định thân, không hề động đậy Cuối cùng hai người cũng thở phào một hơi.. Đám ác quỷ ở trên cửa của Quỷ Môn Quan thấy vậy, tên nào tên nấy cũng vỗ tay khen ngợi -Làm rất đẹp -Hai vị đại ca Hắc Bạch lợi hại nha Giúp ta chặt chân hắn -Giúp ta đánh hắn một chưởng -Đánh hắn -Đúng, đánh hắn -Đá hắn .. Chốc lát tiếng người ồn ào, không đúng, là tiếng quỷ ồn ào mới phải Bạch Vô Thường cũng rất đắc ý mắng:
-Con thỏ chết tiệt, lần này biết sự lợi hại của bọn ta rồi chứ Thân thể ngươi có lợi hại hơn nữa thì linh hồn cũng là điểm yếu Hắc Vô Thường gật đầu theo, vừa định nói gì đó thì thấy con thỏ đó chậm chạp xoay đầu, nhìn hai người họ nở một nụ cười u ám nói:
-Các ngươi dám đánh ta Nhìn hàm răng trắng bóng và ánh nhìn quét qua mọi thứ xung quanh của con thỏ, ác quỷ trên cửa của Quỷ Môn Quan đều đồng loạt ngậm miệng lại, Hắc Vô Thường chỉ cảm thấy nổi da gà khắp người, từng cơn gió u ám thổi qua càng khiến hắn run rẩy toàn thân, như thể gặp phải quỷ vậy Ngay sau đó Hắc Vô Thường đột nhiên lấy lại tinh thần, nói thầm:
-Ta mới là quỷ, sợ cái rắm Tuy nhiên, giây tiếp theo, con thỏ vèo một cái biến mất, sau đó Hắc Vô Thường chỉ cảm thấy tay mình trống không, Khốc Tang Bổng vốn đang nằm trong tay đã biến mất Ngay sau đầu Hắc Vô Thường, một luồng gió u ám thổi qua, trên cổ hắn vẫn còn hơi ấm.. rõ ràng không phải là quỷ, mà là vật sống Nhưng vào thời khắc này, Hắc Vô Thường chỉ cảm thấy vật sống còn con mẹ nó đáng sợ hơn cả quỷ, thế là hắn la lớn:
-Chạy.. Chữ "đi" vẫn chưa kịp phát ra, sau đầu đã bị đột kích, sau đó âm hồn run rẩy, toàn thân không thể động đậy nữa Tiếp sau đó, đám ác quỷ ở trên cửa Quỷ Môn Quan nhìn thấy một con thỏ đang cưỡi trên cổ Hắc Vô Thường, vung Khốc Tang Bổng vào đầu hắn, tiếng gõ cộp cộp và tia lửa văng tung toé, giống như là đang rèn sắt vậy Nhưng là quỷ hồn, chúng biết rất rõ rằng Khốc Tang bổng không bao giờ dùng để đánh vào xác thịt, mà là linh hồn Dùng gậy đánh xuống, cho dù thân thể của ngươi có mạnh mẽ đến đâu, linh hồn đều sẽ bị đánh đến nỗi hồn lực ly tán, đau đớn tột cùng đồng thời sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt Loại đau đớn từ tận sâu trong linh hồn, chỉ có đám quỷ ở đó mới biết.. Quả nhiên, Tần Thọ giáng Khốc Tang Bổng xuống, Hắc Vô Thường "ọe" ra một tiếng, sau đó toàn thân run rẩy, một luồng hồn lực từ trong người tuôn ra ngoài