Những từ cuối cùng rất chắc chắn, không một chút nghi ngờ Nghe những lời như vậy, trong lòng Tần Thọ run lên, đồng thời cũng có chút tò mò, tự hỏi vì sao Hằng Nga lại chắc chắn như vậy Hữu Phong cũng hỏi vấn đề này, Hằng Nga cười nói:
-Ta không biết, nhưng ta có thể cảm giác được Ngọc Nhi đang nghĩ về ta, mặc dù ta không thể nhìn thấy, nhưng mỗi ngày ta đều có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta từng giờ từng khắc Giống như hiện tại, ta có cảm giác rằng dường như Ngọc Nhi đang ở gần đây Nói đến đây, Hằng Nga càng thêm tò mò nhìn vào khoảng không trước mắt mình Nhưng tâm Tần Thọ lộp bộp một cái, bởi vì hắn đứng ở ngay chỗ đó Lúc này, Tần Thọ nhìn vào mắt Hằng Nga, Hằng Nga cũng đang nhìn Tần Thọ, hai người cơ bản là bốn mắt nhìn nhau, nhưng bởi vì ở hai thế giới khác nhau, Tần Thọ có thể nhìn thấy Hằng Nga, nhưng Hằng Nga không thể nhìn thấy Tần Thọ Nhưng mà, Tần Thọ có cảm giác Hằng Nga có thể nhìn thấy hắn Vì vậy, Tần Thọ nhếch miệng, nhe răng nở nụ cười [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hằng Nga tại một khắc đó cũng cười, không giống như nụ cười nhẹ nhàng đón gió, nụ cười của nàng lúc này như gió xuân, là nụ cười từ tận đáy lòng, nàng mỉm cười nhìn khoảng không trước mặt nói:
-Ta cảm thấy, hắn giống như đang đứng ở chỗ này cười ngốc nghếch nhìn ta Hữu Phong vừa nghe, trong lòng có chút áy náy, nhỏ giọng hỏi:
-Phu nhân, người.. không phải là sinh bệnh chứ Hằng Nga đang định nói gì đó, cảnh tượng trước mắt bắt đầu không ổn, Hằng Nga dường như muốn cái gì, nhưng Tần Thọ không nghe thấy nữa, có điều Tần Thọ có thể nhìn thấy ánh mắt bối rối của Hằng Nga vẫy vẫy tay với Hữu Phong, như đang muốn nói:
-Ngươi đừng nói chuyện nữa, hắn phải đi, ta có thể cảm được hắn đang rời đi -Ngọc Nhi Ngọc Nhi -Em có ở đó không Đừng đi Em sẽ quay lại chứ Tần Thọ nghe thấy Hằng Nga lo lắng như sắp khóc, rốt cuộc nhịn không được hét lớn một tiếng:
-Được Ta nhất định sẽ trở lại Ngay sau đó, màn sương trước mắt liền phù một tiếng rồi biến mất, không còn thấy gì nữa Gần như cùng lúc đó, Tần Thọ nghe thấy bên tai có tiếng ồn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] -Đại nhân, con thỏ này đã ở đây nhìn hơn nửa nén hương, ngài nói xem đã đến lượt ta chưa Những người khác cũng chỉ được hai mươi nhịp thở, hắn có phải là quá lâu rồi không -Đúng vậy, đại nhân, thật không công bằng -Đại nhân, hắn đã trả tiền chưa Không phải sau khi trả tiền mới có thể nhìn thêm một lát sao Ngài nghĩ hắn có đủ tiền không .. Nếu là bình thường, Tần Thọ nghe xong những lời này cũng không có cảm giác gì, nhiều lắm là có chút xấu hổ mà thôi Nhưng bây giờ tâm trạng của Tần Thọ rất không tốt, nhất là khi nghĩ đến tiếng gọi tê tâm liệt phế vừa rồi của Hằng Nga, cơn tức giận bộc phát, đột nhiên quay đầu lại mắng:
-Kêu la cái gì, không biết xếp hàng sao Sau khi rống lên, Tần Thọ nhất thời không biết nên nói gì, cũng không biết nên xưng hô với tên quỷ sai điều khiển Vọng Hương Đài kia là gì Vì vậy, hắn ậm ừ một lúc lâu, cuối cùng vỗ đùi, kêu lên một cách rõ ràng:
-Cái kia, gì, cái kia.. quản lý mạng, thêm một giờ nữa Tần Thọ hét lên, làm toàn bộ quỷ ngay tại chỗ ngơ ra, xếp hàng Đại gia ngươi còn biết xếp hàng Không phải chính ngươi đã tự mình nhảy vào chen ngang sao Nhóm quỷ binh cũng ngẩn ra, tập thể nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, vừa rồi nếu không phải Hắc Bạch Vô Thường chạy tới giữ chặt quỷ binh lại, bọn họ đã sớm dùng giáo đâm con thỏ này rồi Bây giờ xảy ra vấn đề, bọn họ dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn hai người, như là đang muốn hỏi: "Quản lý mạng là gì Một giờ là gì Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt khó xử, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sau đó Bạch Vô Thường lè lưỡi, lấy tay kéo dài ra, nhìn về phía Hắc Vô Thường Hắc Vô Thường cũng lè lưỡi mình rồi vươn tay kéo dài ra, rõ ràng là không dài bằng Bạch Vô Thường, sau đó đáng thương bước lên Vọng Hương Đài Tần Thọ đợi một hồi, sương mù không có bốc lên, nóng nảy nói: -Quản lý mạng, làm gì… ôi má Tần Thọ quay đầu mắng, đột nhiên nghênh diện với một gương mặt đen xì, sợ tới mức suýt chút nữa nhấc chân đá lên, sau đó lập tức tỉnh táo lại, đây đâu phải là tiệm net trên Địa Cầu, mà là ở dưới Địa Phủ Hắc Vô Thường nịnh nọt cười nói:
-Thỏ gia, đây là Vọng Hương Thạch Một người mỗi ngày chỉ có thể nhìn một lần, một lần hai mươi nhịp thở Tần Thọ nghe vậy, trợn tròn mắt nói:
-Ngắn như vậy Trong thời gian ngắn như vậy có thể nhìn thấy gì Quy tắc của ngươi quá vô nhân tính.. À, quỷ tính hóa Lời này vừa nói ra, rất nhiều quỷ hồn đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Tần Thọ Kết quả là những quỷ binh kia lập tức chĩa giáo về phía bọn chúng, đám quỷ hồn không nguyên tắc này lập tức chuyển sang lắc đầu Hắc Vô Thường biết rằng không thể trêu vào Tần Thọ, vì vậy nhanh chóng giải thích:
-Thỏ gia, đây không phải là do chúng ta quy định Đây là hạn chế của Vọng Hương Thạch Ngài cũng đã thấy rằng khả năng của Vọng Hương Thạch là vượt qua không gian để nhìn thấy người khác, loại năng lực này đã là nghịch thiên rồi Trên đời này cũng không có bao nhiêu vật có thể làm được đến như vậy, Bảo Giám Thiên Địa của Thiên Đình là một, Bảo Giám Thiên Địa không chỉ có thể nhìn thấy thế giới, mà còn có thể nhìn thấy quá khứ Nhưng mà một năm mới có thể mở một lần Cho dù là Ngọc Đế cũng không thể liên tục mở ra đóng vào được Đây là pháp bảo trời sinh không đầy đủ, sức người không thể nghịch chuyển được Tần Thọ nghe xong thì cau mày, đá đá vào Vọng Hương Thạch dưới chân khó chịu nói:
-Thế này thì quá áp chế Hắc Vô Thường nói:
-Thỏ gia, ngài hài lòng đi Độ dài của Vọng Hương Thạch sẽ thay đổi dựa trên sức mạnh của năng lực linh hồn của chủ nhân Thông thường, một con quỷ bình thường trung bình chỉ có thời gian 20 hơi, hơn nữa còn là do linh lực bị tiêu hao quá nhiều, có thể hôn mê hoặc chết bất cứ lúc nào Linh hồn của ngài rất mạnh mẽ tuy nhiên cực hạn của Vọng Hương Thạch là thời gian nửa nén hương Chính vì vậy, nếu người vẫn muốn tiếp tục xem tiếp thì nên đổi ngày đi Tần Thọ vẫn không cam tâm, thử lại thêm mấy lần, thấy Vọng Hương Thạch thực sự không có phản ứng gì nữa rồi mới đành miễn cưỡng lui về Vừa đi xuống, Tần Thọ liếc mắt nhìn ma hầu đang xách túi trong tay phát tiền, hỏi:
-Ngươi làm sao vậy Lão quỷ thấy Hắc Bạch Vô Thường cực kỳ kính nể Tần Thọ, không đoán ra lai lịch của con thỏ, lão cung kính đáp:
-Tiểu thần có nhiệm vụ nhận tiền âm của người thân trên dương giới của các quỷ thần đã chết sau đó gửi lại tiền cho các quỷ thần đó