-Ai bảo ngươi đi liều thực lực, dựa vào tuổi thọ của Minh Hà lão tổ, không có khả năng không biết ngươi tồn tại Cho nên, ngươi đi, hắn tuyệt đối không dám động tới ngươi nửa phần Chỉ cần ngươi có biện pháp ngăn chặn hắn là được rồi Nói xong, bỗng nhiên Thái Úc Lũy ôm quyền với Tần Thọ, hành đại lễ khom người chín mươi độ, sau đó mặt thành khẩn nói:
-Nếu không phải Phong Đô đại đế bị người kéo lại, hắn sẽ đích thân đến cầu thỏ gia tương trợ Thỏ gia, vẫn xin ngài giúp chúng ta một tay Địa Phủ chính là nơi vạn giới luân hồi, tuyệt đối không thể có sai sót [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ nhìn Thái Úc Lũy như thế, một mặt bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng nói:
-Ngươi… làm gì phải trang trọng như thế… Ngươi cho ta thời gian mấy ngày để cân nhắc có được không Thái Úc Lũy gật đầu nói:
-Thời gian vẫn còn một ít, ba ngày, ba ngày sau thỏ gia nhất định phải cho ta một câu trả lời chắc chắn Tần Thọ gật đầu, sau đó hỏi:
-Nếu như… ta nói là nếu như, nếu như ta cự tuyệt, thì sẽ thế nào Trong mắt Thái Úc Lũy lóe lên một tia kiên quyết, chém đinh chặt sắt mà nói:
-Cho dù bỏ mình, ta nhất định sẽ không để Minh Hà nhất tộc bước ra khỏi Minh Hà nửa bước Tần Thọ bĩu môi một cái, thầm nghĩ: Được… đây là đang lấy cái chết để ép Mặc dù nói như thế, nhưng Tần Thọ cũng biết, Thái Úc Lũy tuyệt đối không phải đang nói đùa, nếu như thực sự đến lúc kia, khả năng bọn hắn đi liều mạng rất lớn Có điều Tần Thọ vẫn luôn không cho là mình có thể làm chúa cứu thế, hắn cũng không cảm thấy mình xứng là chúa cứu thế Bỗng nhiên có một ngày, có người muốn hắn làm chúa cứu thế, thật sự hắn cũng bối rối Đi bên Tần Thọ trên đường trở về là Nhất Thủy đang ôm gấu bông đồ chơi vô cùng sung sướng, nhìn vẻ không tim không phổi của Nhất Thủy, Tần Thọ cực kỳ ghen tỵ Ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, trong lòng không nhịn được cảm khái nói: “Má nó, thỏ gia ta chỉ muốn ở bên cạnh Hằng Nga cả đời mà thôi, ông trời này thật quá đáng, sao nhất định phải chơi ta như vậy nhỉ, con mẹ nó Mới vào thành, Tần Thọ đã thấy một người đâm đầu đi tới, người kia cũng không nhìn Tần Thọ một chút, kín đáo đưa tờ giấy cho Tần Thọ rồi xoay người rời đi Tần Thọ mở xem, thiếu chút nữa lông mày đã vặn thành cái quai chèo, chỉ thấy trên đó viết to hai chữ - Mạnh Bà Tần Thọ lúc này mới nhớ tới, lúc ở trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà đã nói hắn đi tìm bà Có điều Tần Thọ bận rộn, đã quên mất việc này Hơn nữa theo Tần Thọ nghĩ, giúp một lão chiến sĩ hiểu rõ tâm nguyện còn thực tế hơn nhiều so với việc đến chỗ một lão bà bà tìm đồ ăn Nghĩ đến đây, Tần Thọ vỗ trán một cái, hỏi Nhất Thủy:
-Nhất Thủy, ngươi có đã bao giờ thấy một lão binh mặc một cái áo giáp rách chưa Đúng rồi, ngươi cũng quản tất cả mọi người Nhất Thủy nói với vẻ đương nhiên:
-Đúng là ta phụ nhách một cửa của Nhân Đạo kia, nếu như có người chết bị phán xét đến tứ đại châu của Nhân Gian, đó mới thuộc về ta quản Đến chỗ ta, thì ta phán xét bọn họ nên đi phương nào, sau đó đưa họ đến cầu Nại Hà, nhập Lục Đạo Luân Hồi Gần đây không biết sao nữa, quỷ tới cực kỳ ít...Ta không có việc gì làm, dứt khoát để Bình Cửu ca giúp ta Lại nói, ngay cả lúc bình nhường, ta cũng không gặp bọn hắn Từng người từng người đều cực kỳ hoảng loạn.. Tần Thọ không nói nữa, từ lúc nhìn thấy Thôi Giác đến Chuyển Luân Vương Nhất Thủy ở đây, hắn có cảm giác Địa Phủ này không nghiêm cẩn, tùy ý, làm loạn là thế nào Có điều đối với Nhất Thủy trước mặt hắn này khác với Thôi Giác, Thôi Giác kia là phán quan ngàn năm, có năng lực lại lười biếng, cái này là không đúng rồi Nói trắng ra, chính là một người đàn ông to đầu như thế, dựa vào đâu mà lười biếng Rồi lại nhìn Nhất Thủy, bộ dáng mi thanh mục tú, làn da trong suốt như ngọc, môi hồng răng trắng, nhìn thế nào thì lười biếng cũng là chuyện đương nhiên Lúc này bỗng nhiên Nhất Thủy kiễng mũi chân một cái, liếc qua tờ giấy trong tay Tần Thọ, kinh ngạc nói:
-Mạnh Bà tìm ngươi Tần Thọ ngạc nhiên:
-Có vấn đề gì à Nhất Thủy gật gù đắc ý nói:
-Có vấn đề, Mạnh Bà luôn luôn chỉ gặp người trên cầu Nại Hà, còn lại đều không đi đâu hết [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hồn Nê Trang của nàng càng là chưa có người nào đi qua, Cho dù là chúng ta, mỗi lần đi tìm nàng, nàng đều đi ra ngoài đợi trước, hông để cho chúng ta đi vào Tần Thọ ngạc nhiên nói:
-Rốt cuộc thì Mạnh Bà này là quan như thế nào Lại trâu bò như thế Có thể ngăn các ngươi, không cho các ngươi đi vào Nhất Thủy nói:
-Người ta dựa vào cách làm canh Mạnh Bà, hơn nữa, người ta cũng không phạm lỗi, chúng ta dựa vào đầu để xông vào nhà người ta Tần Thọ nghĩ nghĩ, lập tức hiểu rõ, đầu trâu mặt ngựa cũng chỉ là việc tốn thể lực, ai cũng có thể làm, cho nên người ta muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng Mà đừng nhìn quan hàm của Mạnh Bà không cao, người ta là công nhân kỹ thuật, nắm giữ kỹ thuật quan trọng, cho dù là Thập điện Diêm La của Địa Phủ, mở cửa nhà người ta cũng không hay Nghĩ thông tất cả, Tần Thọ càng thêm buồn bực, Mạnh Bà này đang êm đẹp làm công nhân kỹ thuật, không có chuyện gì tìm hắn làm gì chứ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hẹn một lần không được, còn tìm người đưa tin hẹn hắn.. Nếu như Mạnh Bà là một em gái xinh đẹp, thì Tần Thọ cũng nhận Nhưng mấu chốt là, Mạnh Bà kia cả mặt đều là sẹo mụn, bộ dáng còn dọa người hơn quỷ, nghĩ đến đây Tần Thọ đến một chút hứng thú đi cũng không có Tần Thọ suy nghĩ bức thư trong tay, cuối cùng vẫn không đi tìm Mạnh Bà, mà đi Phạt Ác Ty tìm Chung Quỳ Lúc đi vào, Tần Thọ đã thấy Chung Quỳ đang ngồi quay lưng về phía hắn, cũng không biết là đang làm cái gì Tần Thọ hỏi:
-Chung Quỳ, ngươi đang làm gì vậy Chung Quỳ hừ hừ một tiếng nói:
-Không có gì, đúng rồi, chuyện về binh hồn kia ta nghe được một chút tin tức -Ở đâu - Hai mắt Tần Thọ sáng lên, hỏi Chung Quỳ nói:
-Ở Minh Hà -Cái gì Tần Thọ nghe xong giật nảy mình, lập tức kêu lên, thoắt cái vọt tới trước mặt Chung Quỳ Kết quả là Chung Quỳ phản ứng nhanh hơn, nháy mắt một cái lại đưa lưng về phía Tần Thọ Lông mày Tần Thọ nhướn lên nói:
-Sao ngươi cứ đối mông với ta vậy Chung Quỳ nói:
-Ngươi mặc kệ ta vì cái gì quay mông với ngươi, tóm lại, chuyện này ta đã tra được, còn lại thì ngươi tự đi xử lý đi Ta còn có việc, đi trước đây Nói xong, Chung Quỳ đứng dậy muốn đi, lông mày Tần Thọ nhướn lên nói: