Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 602: Huyền Vũ Quyết






Chương 602: Huyền Vũ Quyết





Tần Thọ cười ngây ngô một tiếng, giả bộ hồ đồ không nói chuyện
Hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn biết mình cũng không phải người tốt gì, nhưng hắn càng rõ chính mình cũng không phải là một con thỏ
Từ xưa đến này, phàm là những người nghe chuyện của người khác, không có ai là không phải đi làm người chạy việc cho người đó
Hắn không phải là người tốt gì, có thể quỵt nợ
Nhưng mà nếu câu chuyện êm tai, con thỏ hắn sợ là không quản được chân của mình
Trên người hắn đã đủ phiền phức rồi, còn một rắc rối nữa là cái người không biết sống bao nhiêu năm ở bên trong Minh Hà, hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức cho mình
Mạnh Bà thấy thế, cũng hiểu rõ ý của Tần Thọ, thở dài nói:

-Bỏ đi, ài…

Nói xong, Mạnh Bà quay người đi về phía trong phòng, trong mắt tràn ngập sự cô đơn
Tần Thọ thấy thế, trong lòng mềm nhũn, không kìm được, hỏi một câu:

-Bà bà, rốt cuộc bà muốn làm gì
Mạnh Bà thở dài nói:

-Ta muốn ngươi giúp ta tìm một người
Tần Thọ ngạc nhiên:

-Ai
Mạnh Bà nghĩ nghĩ, cũng dứt khoát không kể chuyện xưa, lấy ra một khối ngọc bội giao cho Tần Thọ nói:

-Hắn tên là Nam Vô Tội, nếu ngươi tìm được hắn, đưa lệnh bài này cho hắn, hắn tự nhiên sẽ biết ngươi là ai
Tự nhiên cũng hiểu ý của ta…

Tần Thọ nhìn ngọc bội trên tay, một viên ngọc bội rất đơn giản, ngay cả một hoa văn cũng không có, đơn giản chỉ là một viên ngọc bội, cắt, gọt rồi đeo dây vào
Hắn gãi đầu nói:

-Vì sao lại tìm ta
Nếu như muốn tìm người, thì hẳn là Hắc Bạch Vô Thường sẽ am hiểu hơn chứ
Mạnh Bà lắc đầu nói:

-Mặc dù bọn hắn thường xuyên ra ngoài, nhưng mà chung quy là mới ra đã quay về, cũng không thể đi vào Địa Tiên Giới để tìm kiếm
Huống chi, chỗ của hắn, chưa chắc Hắc Bạch Vô Thường đã đi qua…

Tần Thọ nghĩ lại thấy đúng, dù sao Mạnh Bà cũng là công chức trong Địa Phủ, người bà muốn tìm khẳng định không phải là không có dây mơ rễ má với người phàm, vì không phải là người phàm nên thực tế Hắc Bạch Vô Thường cũng không có cơ hội để tiếp xúc
Dù sao, mặc dù xác suất chết của tiên nhân không nhỏ, có điều đều là tùy tiện đã có thể bất tử, một khi chết rồi, thì đó chính là thân tử đạo tiêu, tan thành mây khói
Dù sao người có thể giết chết tiên nhân cũng sẽ không cho đối phương cơ hội được sinh ra để tìm mình báo thù
Nghĩ đến đây, Tần Thọ nhận lấy ngọc bội, hỏi:

-Bà bà, còn có chuyện gì khác không
Mạnh Bà lắc đầu nói:

-Không có
Tần Thọ nói:

-Vậy thì ta đi đây, ra ngoài cũng lâu như vậy rồi, cũng nên quay về xem một chút
Tần Thọ thật là có chút lo lắng hai tiểu nha đầu kia đánh nhau, vậy thì không dễ thu dọn rồi
Mạnh Bà thấy Tần Thọ đến rồi đi như thế, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc hỏi:

-Con thỏ, ngươi đồng ý giúp ta, mà không cần chút gì báo đáp sao
Tần Thọ sững sờ, vỗ trán nói:

-Đúng rồi
Người không nói ta cũng quên mất
Mạnh Bà yên lặng, sau đó trong mắt lóe lên một tia thất vọng, có điều lập tức liền biến mất, hiển nhiên cũng không phải là thực sự thất vọng đến vậy
Tần Thọ đi đến bên nồi canh lớn của Mạnh Bà, vỗ vỗ nắp nồi nói:

-Bà bà, những vật khác của người ta cũng không dùng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như ngài không để ý, vậy thì cho ta cái nồi này được không
Mạnh Bà ngạc nhiên lần nữa, không ngờ được con thỏ này lại muốn một cái ban thưởng như thế, quả thực khiến nàng hơi kinh ngạc
Canh Mạnh Bà, ở nơi này của Mạnh Bà không tính là thứ đáng tiền nhất, dù sao, mỗi ngày không biết bà đưa ra ngoài bao nhiêu bát canh
Cho nên, con thỏ đòi thứ này, tương đương với không đòi…

Nghĩ đến đây, Mạnh Bà cười nói:

-Ngươi thật sự muốn nồi canh này mà không muốn thứ khác
Tần Thọ vỗ vỗ cái bụng nói:

-Những cái khác ta không nghĩ tới, có điều ta muốn cả cuộc đời được ăn ngon, cái này hợp với khẩu vị của ta, ta cũng không có lỗ
Mạnh Bà lắc đầu cười nói:

-Ngươi đấy… Cứ việc lấy canh đi
Không đủ uống thì lại đến tìm ta… Chi là một nồi nước này của ta cũng không coi là nhiều, nhưng cũng chứa được một phòng
Tần Thọ nghe xong, vui vẻ lấy cái đỉnh lớn ra, đổ hết canh trong nồi kia sang
Lúc này Tần Thọ phát hiện, cái đỉnh này vậy mà có thể chứa rất nhiều, khi đổ vào một cái thì đã đầy rồi, nhưng dù có đổ vào bao nhiêu cũng không bị tràn ra
Hay chính là nói cái đỉnh ba chân thật sự biết giả vờ
Có điều Tần Thọ cũng không kinh ngạc, Thanh Đồng Long thấp nhất cũng là cấp độ thiên tiên, nơi nó ở, nghĩ lại cũng sẽ không quá kém
Sắp xếp gọn nồi canh, Tần Thọ liền đứng dậy cáo từ
Ngay lúc Tần Thọ sắp leo ra khỏi sơn động, bỗng nhiên Mạnh Bà vung tay lên, một quyển sách lụa bay về phía Tần Thọ
Tần Thọ quay đầu, tò mò hỏi:

-Bà bà, đây là cái gì
Mạnh Bà nói:

-Huyền Vũ Quyết, quyển Luyện Thần Phản Hư
Ta nhìn một thân công pháp của ngươi rất quỷ dị, công pháp quan trọng nhất mà ngươi tu luyện hẳn là Huyền Thiên Cửu Thư quyển thứ nhất, tầng thứ hai là Trọng Hoa Kinh quyển thứ hai, đúng không
Tần Thọ nói:

-Bà bà, người cũng nhìn ra được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Bà cười nói:

-Lão nhân gia ta ở trên cầu Nại Hà nhiều năm như vậy, có người nào mà ta chưa từng gặp qua
Có công pháp gì mà chưa từng thấy qua
Có điều một thân công pháp này của ngươi, quả thực cổ quái
Ngươi vậy mà lại đem hai môn công pháp có cảnh giới khác biệt này hợp lại làm một… Ánh mắt của ngươi không tệ, chọn đều là công pháp có cảnh giới cao nhất
Nhưng mà ngươi chưa nghĩ tới bất luận một môn công pháp nào, cũng đều là nguyên bộ
Những công pháp này cần phải được tiếp nhận có thứ tự trước sau mới có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ
Ngươi đây đông một búa, tây một búa, không khỏi quá loạn rồi
Trước kia Tần Thọ cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà hắn tu luyện lâu như vậy, cũng không có gặp qua tác dụng phụ gì
Cho nên tự nhiên hắn cho rằng, công pháp là có thể luyện tùy tiện
Huống chi, người nói cho hắn chủ ý này sớm nhất là Hạo Thiên Khuyển, Tần Thọ thấy Dương Tiễn cũng coi là người có kiến thức rộng rãi, chó hắn nuôi hẳn là sẽ không thuận miệng nói lung tung đi
Thế là Tần Thọ tin
Bây giờ đột nhiên Mạnh Bà lại vạch trần ra, Tần Thọ thật là có hơi mơ hồ, chẳng lẽ mình thật sự đã đi lầm đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lẽ nào công pháp không phải đều là phác họa, luyện cái gì cũng được
Dường như Mạnh Bà nhìn ra được nghi hoặc của Tần Thọ, gật đầu nói:

-Công pháp đương nhiên là không thể luyện chơi, nếu như đổi là người khác thì đã sớm tẩu hỏa nhập ma tan thành mây khói
Có điều trên người ngươi có một môn công pháp dung hòa làm cơ sở, mặc dù công pháp này không bằng mấy môn công pháp khác nhưng mà ở phần của mình cũng có tác dụng nhất định, nó vô cùng thần kỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.