Tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nam tử trước mắt vèo một cái đã lui lại hơn một trăm mét, che lấy cánh tay rên lên nói:
-A… Tay của ta Tần Thọ vừa nhìn đến cái này, thì cánh tay của người quái dị kia đã đứt thành hai đoạn, một đoạn rơi trên mặt đất, còn một đoạn vẫn còn đang giật giật Đồng thời, Tần Thọ nhìn thấy Nguyệt Nha Loan Đao trong tay nữ Tu La vung lên lần nữa, phía trên lóng lánh, không có một vệt máu Lần đầu tiên Tần Thọ nhận thức được, đao này không chỉ có thể cắt chít chít Mà còn có thể giết người Người quái dị A Tát Lỗ phẫn nộ gầm thét lên:
-Ngươi cái người quái dị này, ngươi dám chém ta [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ nghe xong, còn tưởng là hắn mắng mình, vừa muốn mắng lại, đã nghe nữ Tu La cả giận nói:
-Ngươi dám mắng ta xấu, đi chết đi Một khắc sau, Tần Thọ liền thấy loan đao trong tay nữ Tu La lập tức rời khỏi tay, loan đao lăng lên thành một vòng trăng khuyết lớn, trăng khuyết lúc đầu bay rất chậm, nhưng mà đúng lúc Tần Thọ đang muốn nói chậm như thế thì đánh được ai, bỗng nhiên loan đao thu nhỏ bay trở về [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nữ Tu La thuận tay để ra phía sau eo nhỏ, hơi ngẩng đầu nhìn lên phía người quái dị A Tát Lỗ Hai mắt A Tát Lỗ trừng trừng một mặt không dám tin nhìn nữ Tu La, một lát sau mới nói:
-Hàn Nguyệt Vương Phổ Tố Nạp…
Phốc Đầu A Tát Lỗ rơi xuống đất, chỗ cổ đứt, máu tươi phun ra như suối Tần Thọ vội vàng lui lại hai bước, miễn cho máu bắn lên người mình sẽ ngất đi Sau đó Tần Thọ ngửa đầu nhìn nữ Tu La nói:
-Ngươi gọi là Phổ Tố Nạp Nữ Tu La hừ lạnh một tiếng nói:
-Cái gì Phổ Tố Nạp, gọi ta là Hàn Nguyệt Tần Thọ không phải đồ ngốc, hắn chắc chắn xác định, Hàn Nguyệt trước mắt này hẳn là A Tát Lỗ Hàn Nguyệt Vương Phổ Tố Nạp, nhưng vì sao nữ nhân này lại không thừa nhận Chắc chắn trong này có chuyện gì đó, nhưng mà chuyện này cũng tất nhiên không phải là hài kịch gì, cho nên, Tần Thọ cũng không hỏi nhiều Hàn Nguyệt hỏi Tần Thọ:
-Con thỏ, ngươi tới nơi này làm gì Lòng nghi ngờ của Tu La nặng, bởi vậy nên vô cùng hiếu chiến Một con thỏ ở bên ngoài tới đây, mặc kệ ngươi tới là vì nguyên nhân gì, bọn họ đều nghĩ là đến hại bọn hắn Cho nên, bây giờ ngươi đi về còn kịp, nếu không chờ bị bắt lại, khó tránh khỏi bị nướng trên giá nướng một lần Tần Thọ nói:
-Ta tới tìm anh em của ta, hắn có một cái đầu húi cua, vóc dáng cũng không cao, có điều làm người lại đặc biệt hiếu chiến, đánh lên chính mình cũng dánh, dù sao thì hắn cũng là tên ngốc hiếu chiến Ngươi có nhìn thấy hắn không Hàn Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói:
-Chưa từng gặp Tần Thọ có chút thất vọng Hàn Nguyệt lại nói:
-Có điều, ta có thể giúp ngươi đi hỏi một chút Mặc dù Tu La tộc nhân số đông đảo, nhưng mà đều là miệng rộng, nếu thực sự có kẻ ngoại lai đi vào, chắc chắn là sẽ có tin tức lộ ra ngoài Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:
-Vậy thì xin đa tạ Hàn Nguyệt bĩu môi nói:
-Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, nếu như hắn thực sự đi vào Minh Hà, coi như ta nghe được, dựa vào bản lĩnh của ngươi cũng không giúp được hắn Bên trong Minh Hà, sức chiến đấu của Tu La tộc gấp hai lần trên mặt đất, đồng thời sức khôi phục cực mạnh, chỉ cần không phải một kích trí mạng, bị thương nặng cỡ nào cũng có thể khôi phục lại Người bằng hữu kia của ngươi đi vào trên căn bản là không ra được Tin tức ta có thể cho ngươi, hơn phân nửa là hắn đã chết, hoặc là sắp phải chết, chỉ thế thôi Tần Thọ nghe xong, lập tức gấp gáp:
-Không có cách nào à Hàn Nguyệt lắc đầu nói:
-Không có, từ xưa đến nay, Minh Hà không dung được bất cứ dị tộc nào Tần Thọ chưa từ bỏ ý định hỏi:
-Một cái ngoại lệ đặc biệt cũng không có Hàn Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
-Trong trí nhớ của ta thì không có Tần Thọ lập tức tuyệt vọng…
Hàn Nguyệt nói:
-Ngươi đi bên kia núi chờ ở đấy, chờ ta tra ra tình hình sẽ nói cho ngươi biết Tần Thọ vội vàng đứng lên khom mình hành lễ nói lời cảm tạ:
-Đa tạ mỹ nữ Mặc dù thời gian quen biết không dài, có điều Tần Thọ cũng xem như hiểu, Hàn Nguyệt thích người khác gọi nàng là mỹ nữ Hơn nữa, ở trong mắt Tần Thọ, Hàn Nguyệt đích thực là mỹ nữ, cho nên câu nịnh hót này hắn nói vô cùng tự nhiên Hàn Nguyệt gật gật đầu, đứng dậy muốn đi Tần Thọ có chút lo lắng hỏi:
-Ngươi giết gia hỏa này, sẽ không tạo thành phiền phức gì cho ngươi chứ Hàn Nguyệt khinh thường nói:
-Giết thì đã giết rồi, ai dám đến tìm ta gây phiền phức chứ Ở Tu La tộc không để ý đến người bị giết, chỉ để ý bên thắng Tần Thọ nhẹ nhàng thở ra, mắt thấy Hàn Nguyệt lại đi vài bước, cuối cùng Tần Thọ không nhịn được hỏi một câu trong lòng vẫn luôn nghi hoặc từ trước đến giờ:
-Hàn Nguyệt, tên gọi A Tát Lỗ kia, ngươi tên là Hàn Nguyệt vậy rốt cuộc cái tên này là dựa theo quy luật gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thân thể Hàn Nguyệt run lên, sau đó cũng không quay đầu lại nói:
-Con thỏ chết tiệt, ngươi quản nhiều như thế làm gì Lăn đến bên kia núi đợi đi Sau đó Hàn Nguyệt lặn một cái xuống nước chui vào bên trong Minh Hà, biến mất không thấy Tần Thọ chẹp chẹp miệng, thầm nói:
-Đây còn không phải là đang quan tâm ngươi…
Nói xong, Tần Thọ bò đến trên đỉnh núi, núp ở đằng sau một tảng đá lớn, an tĩnh chờ Hàn Nguyệt lấy tin tức Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Thọ càng chờ càng nóng vội, dù sao, Minh Hà rất nguy hiểm, chờ nhiều thêm một chút, Bình Đầu Ca lại nhiều thêm một phần nguy hiểm Ước chừng khoảng hơn một canh giờ, cuối cùng Hàn Nguyệt cũng từ bên trong Minh Hà đi ra, nhưng mà sắc mặt của nàng không tốt lắm, trong lòng Tần Thọ lập tức trầm xuống, xông tới hỏi:
-Sao hả Hàn Nguyệt lắc đầu nói:
-Không thăm dò được tin tức bằng hữu của ngươi, ngươi chắc chắn là hắn đến Minh Hà Tần Thọ gãi gãi đầu nói:
-Nói thật, ta cũng không có tận mắt thấy hắn đến Minh Hà Nhưng mà, có đủ loại dấu hiệu cho thấy, thật sự là hắn đã tới Hàn Nguyệt nói:
-Vậy ta đi tìm lại một chút Nói xong, Hàn Nguyệt quay người muốn đi, Tần Thọ không biết vì cái gì, bỗng nhiên có chút không yên lòng đối với Hàn Nguyệt, liền hỏi:
-Mỹ nữ, ngươi không sao chứ Hàn Nguyệt trừng Tần Thọ một cái, cao ngạo ngẩng đầu nói:
-Ta có thể có chuyện gì Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói:
-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi Hàn Nguyệt quay người rời đi Mặc dù Hàn Nguyệt biểu hiện không có việc gì, nhưng mà Tần Thọ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào Hàn Nguyệt đi chuyến này, đi trọn vẹn mất ba canh giờ, sau khi Hàn Nguyệt trở về, ngồi đối diện Tần Thọ lắc đầu nói: