-Con thỏ, ngươi làm gì vậy Hàn Nguyệt hỏi Tần Thọ nghe xong, nhanh chóng chạy trở về, sau đó một tay lấy miếng thịt trong miệng Hàn Nguyệt ra, dùng sức quăng ra xa, nháy mắt liền hóa thành đốm sao nhỏ Thấy cảnh này, Hàn Nguyệt phát hỏa:
-Con thỏ, ngươi làm gì vậy Sao lại lãng phí lương thực Tần Thọ uống một hớp nước nói:
-Lương thực cái gì chứ, quá khó ăn Không phải Tu La các ngươi hấp thu linh khí thiên địa là được rồi à, ăn cái thứ này làm gì Hàn Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
-Có phải là ngươi bị ngốc hay không Sau đó Hàn Nguyệt nhớ tới, con thỏ không phải Tu La, thế là giải thích nói:
-Tu La chúng ta khác với thần tiên, cấu tạo thân thể của chúng ta cần chúng ta phải ăn nhiều hơn Nếu không thân thể sẽ xuất hiện vấn đề Con thỏ, ta biết vật tư ở thế giới bên ngoài các ngươi phong phú, nhưng mà nơi này không phải bên ngoài, đây là Minh Hà Bên trong Minh Hà chỉ có Tu La, toàn bộ sinh linh khác đều bị giết sạch Tu La không làm sản xuất, chỉ phụ trách giết chóc Ở Minh Hà, thứ đáng giá nhất không phải thiên tài địa bảo mà là đồ ăn Miếng thịt mà ngươi vừa vứt bỏ kia là ta giết mười tám tên Tu La mới giành được Tần Thọ lập tức mơ hồ, hắn biết Tu La hiếu sát, nhưng mà không ngờ được, những Tu La này lại điên cuồng như thế, ở Minh Hà lớn như vậy mà toàn bộ giống loài lại bị bọn họ giết sạch Vì một miếng ăn, mà có thể giết liên tục mười tám người…
Hiện tại, Tần Thọ bỗng nhiên hiểu vì cái gì mà khi A Tát Lỗ nhìn thấy hắn lại hưng phấn như vậy, lập tức động thủ bắt hắn, thì ra cũng là vì miếng cơm Tần Thọ bắt đầu đồng tình với A Tát Lỗ, yên lặng mặc niệm cho hắn một giây Sau đó Tần Thọ vỗ vỗ đùi Hàn Nguyệt nói:
-Ta nói là, về sau cơm nước của ngươi giao cho ta Những món kia không phải để cho người ăn, quá rác rưởi Hàn Nguyệt nghi ngờ nhìn Tần Thọ, sau đó nhéo nhéo mặt béo của Tần Thọ, nói:
-Rất mập, nhưng mà cũng không đủ ăn Lập tức trên trán Tần Thọ tất cả đều là hắc tuyến, sau đó hắn lấy từ bên trong Hắc Ma Thần Hạp ra một cái bàn để xuống dưới đất, rồi lại mang thêm hai cái ghế, cuối cùng Tần Thọ móc ra từng bàn thức ăn tinh mỹ Cho đến bây giờ, Tần Thọ vẫn là cảm tạ mình năm đó anh minh thần võ, đi Đông Hải đánh cướp được nhiều đồ ăn ngon như vậy Nhìn trên bàn đều là mỹ thực, Tần Thọ có cảm giác thèm ăn, hất cằm về phía cái bàn nói:
-Tới đây, ngồi đi Trong khi nói chuyện Tần Thọ nhìn thoáng qua Hàn Nguyệt, kết quả liền nhìn thấy Hàn Nguyệt một mặt kinh ngạc đứng tại chỗ, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mỹ thực trên bàn, cả người đều không có phản ứng Tần Thọ thận trọng hỏi:
-Hàn Nguyệt, thế nào Hàn Nguyệt quay đầu nhìn Tần Thọ nói:
-Ngươi… làm những thứ này làm gì Tần Thọ, ngạc nhiên nói với vẻ dương nhiên:
-Ăn Hàn Nguyệt mê mang nhìn Tần Thọ nói:
-Những thứ này của ngươi ăn được Tần Thọ nhìn Hàn Nguyệt giống như nhìn đồ đần đáp:
-Đương nhiên Hàn Nguyệt tiến tới, nhìn kỹ một chút cá kho tàu trên bàn, lắc đầu nói:
-Đồ vật đẹp mắt như vậy, lẽ nào không phải là để trang trí sao Thế mà ăn được Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo, muốn chửi một câu: "Ngửi mùi vị cũng biết đây là để ăn chứ Nhưng mà Tần Thọ lập tức phát hiện tình huống có điểm không đúng, Hàn Nguyệt trước mặt mặc dù đi đến phía trước đồ ăn nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chẳng qua là cảm thấy đẹp mắt, lại ngửi xong rồi nói là thơm quá Chẳng lẽ Tần Thọ vô thức hỏi:
- Hàn Nguyệt, ngươi… ngươi không cảm thấy mùi vị này rất thơm à Hàn Nguyệt cau mày nhìn Tần Thọ nói:
-Hương vị Tần Thọ trong lòng hơi hồi hộp một chút, cầm lấy một đĩa đồ ăn đi tới, nói:
-Đây là cá mập chua ngọt, ngươi ngửi xem, chua chua ngọt ngọt Ai ngờ Hàn Nguyệt đầy đĩa ra, có chút cô đơn nghiêng đầu đi, mang theo vài phần chua xót, lại có mấy phần quật cường nói:
-Ta không ngửi thấy Nghe được câu này, tâm Tần Thọ tê rần Hàn Nguyệt nói tiếp:
-Ăn đồ ăn, không phải là vì để sống sao Vậy thì cần gì phải lý giải kỹ như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói xong, Hàn Nguyệt ngồi trên ghế đưa tay cầm một cái đầu cá ném vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:
-Đồ ăn đẹp, nhai được nhiều, có điều ta vẫn thích ăn cứng một chút, để cắn Con thỏ, sao ngươi lại không ăn Tần Thọ ngồi ở cái ghế đối diện, nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt hỏi:
-Ngươi không cảm thấy thức ăn này ngon hơn à Hàn Nguyệt nói:
-Không phải là dễ nhai hơn à Tần Thọ nhanh chóng kẹp một miếng cá mập chua ngọt đưa tới nói:
-Ngươi nếm xem đây là vị gì Hàn Nguyệt không quen dùng đũa, nên nắm lấy bỏ vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt xuống Cuối cùng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tần Thọ nói:
-Vị gì Không phải là giống cái lúc nãy à Tần Thọ nhìn Hàn Nguyệt vừa mới ăn cá ướp muối, rồi lại nhìn nhìn cá chua ngọt, sau đó không nói gì, tự mình kẹp một miếng bỏ vào trong miệng Bên trong cá ướp muối mang vị mặn, cá mập chua ngọt thì đương nhiên là vị chua ngọt Cả hai hương vị hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không phải là một chuyện Nhưng mà Hàn Nguyệt trước mắt, dường như cũng không có ăn ra hai thứ là khác nhau Bỗng nhiên Tần Thọ hiểu rõ, dường như Hàn Nguyệt không chỉ khứu giác không tốt, mà cũng không có cả vị giác Theo Tần Thọ nói thì chuyện hạnh phúc nhất thiên địa đó là ăn qua đồ ăn ngon nhất thiên hạ, ngắm cô nàng đẹp nhất, nhìn cảnh sắc đẹp nhất Nếu như trong ba cái đấy nhất định phải chọn một thì Tần Thọ chọn ăn Ở trong mắt Tần Thọ, nếu như một người ăn cũng không ăn ra hương vị gì, vậy thì trên cơ bản là cuộc sống của người này đã phế một nửa, sống không có gì thú vị Nhưng mà Hàn Nguyệt trước mắt chẳng những không có khứu giác, thậm chí đến cả vị giác cũng không có Tần Thọ nhìn Hàn Nguyệt, trong ánh mắt không khỏi lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc, có điều dường như Hàn Nguyệt cũng không để ý mấy thứ này, nàng ngồi ở kia hai tay trái phải bốc ăn, mấy cái đĩa nhanh chóng đã thấy đáy Chờ đến khi Tần Thọ lấy lại tinh thần, thì đồ ăn đều đã bị ăn sạch [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hàn Nguyệt liếm dầu mỡ còn dính trên đầu tay, vô cùng thỏa mãn nói:
-Ngon, chính là dễ nhai, dễ nuốt, thật là thoải mái Rất lâu rồi chưa có ăn qua nhiều đồ ăn như vậy…
Nói xong, Hàn Nguyệt sửng sốt một chút, mang theo vài phần lúng túng nói:
-Con thỏ, xin lỗi, ta… ăn quá nhanh…
Tần Thọ phất phất tay nói:
-Không sao, không sao, nếu ngươi thích ăn, ở chỗ ta vẫn còn Con mắt Hàn Nguyệt lập tức sáng lên Tần Thọ lại lấy ra mấy mâm đồ ăn, Hàn Nguyệt cười vui vẻ