-Ăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ nói với giọng đương nhiên:
-Đúng vậy Đường đi khổ cực, ăn không no, chẳng phải là sẽ chết đói sao Ta thấy linh tinh này linh khí dồi dào, vừa vặn lấp đầy cái bụng Mặt già của Minh Hà giáo chủ nhất thời đen thui, lúc này hắn mới nhớ đến, xác thực là con thỏ này cần một lượng nguyên khí rất lớn, hắn nói ăn linh tinh, đúng là có thể tin được mấy phần Trong lòng Minh Hà giáo chủ ấm áp, nói thầm, con thỏ này đối nhân xử thế cũng không tệ lắm Kết quả là nghe con thỏ này nói:
-Nếu không có lộ phí, đi về quá vất vả Ta liền ở đây luôn đi, có ăn có uống, rất tốt Nói xong, Tần Thọ liền bẻ một cái chân ghế, nhét vào trong miệng bắt đầu ăn răng rắc Minh Hà giáo chủ ngồi cái ghế thiếu mất một cái chân lập tức ngã xuống, Minh Hà giáo chủ hơi nhíu mày, ghế trực tiếp lung lay ở không trung Sau đó liền thấy con thỏ kia thuận lợi lại bẻ nốt cái chân ghế nữa để ăn…
Mặt Minh Hà giáo chủ tối sầm nói:
-Con thỏ Sao ngươi lại ăn ghế của ta Tần Thọ tỏ ra đó là đương nhiên đáp:
-Không phải ngươi đang bay sao Cần ghế làm gì Minh Hà giáo chủ không còn gì để nói…
Tần Thọ ăn xong chân ghế trong tay, xoay người nhìn về phía đồ vật khác Mặt già của Minh Hà giáo chủ tối sầm, còn chưa nói gì, con thỏ kia đã đến cửa, trực tiếp gặm ván cửa rồi Cũng không phải là con thỏ soi mói, mà là sau khi miệng Tần Thọ hạ xuống thì phát hiện bất kỳ một khối vật liệu nào trong phòng này đều ẩn chứa âm khí tinh thuần, so với bàn ghế trong phòng của phán quan gì đó nhiều hơn nhiều Quả thực khắp nơi ở đây đều là bảo bối Vừa rồi Tần Thọ nói không đi, là vì muốn lừa đảo, bây giờ hắn thật sự có hơi không muốn đi mà ở chỗ này gặm cửa rồi Minh Hà giáo chủ mắt thấy cửa bị gặm hơn nửa, cũng không ngồi yên được nữa, liền vội vàng đứng lên kêu:
-Con thỏ Ngươi ngậm miệng lại cho ta [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ ngẩng đầu lên nói:
-Đói bụng…
Minh Hà giáo chủ bất đắc dĩ nói:
-Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không báo ân thì cũng thôi đi, nhưng ngươi cũng không thể đập phá nhà của ta chứ Tần Thọ nghe nói như thế, cười ha ha, cũng không nói lời nào, liền híp mắt cười nhìn Minh Hà giáo chủ Năm phút sau, mặt Minh Hà giáo chủ đỏ lên… Sau đó ho vội một tiếng nói:
-Um… Thực ra, um…
Um nửa ngày, Minh Hà giáo chủ cũng nhìn hồi lâu, hắn xem như là hiểu rõ Con thỏ chết tiệt này hẳn là đã nhìn thấy chữ bên trên truyền tống trận, nhận ra thân phận của hắn Tuy rằng bình thường Minh Hà giáo chủ không gặp mặt mấy đệ tử, nhưng mà bất kể nói thế nào đi chăng nữa thì A Tu La vương xác thực là đại đệ tử thân truyền của hắn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] A Tu La vương cướp muội tử của con thỏ thì cũng thôi đi, còn dằn vặt người ta Dằn vặt thì cũng thôi đi, nhưng lại bị con thỏ này phát hiện ra rồi Phát hiện thì cũng thôi đi, A Tu La vương còn muốn giết con thỏ Thù này thì có hơi lớn rồi A Tu La vương chết rồi, nếu như gặp phải một người rộng lượng thì chuyện này cũng coi như xong Dù sao, con thỏ này cũng đã chạy thoát được còn hủy đi Huyết Đô, cường thế trả thù bộ tộc A Tu La Nhưng mà, nếu như lòng dạ có hơi nhỏ, miễn cưỡng muốn đem nhân quả này tính tới trên đầu Minh Hà giáo chủ, miễn cưỡng nói còn nghe được Minh Hà giáo chủ thở dài nói:
-Ngươi… vừa rồi ngươi nói cần bao nhiêu lộ phí Tần Thọ nghe thấy, liền vui vẻ, nhô ra năm ngón tay Minh Hà giáo chủ hỏi:
-Năm mươi Tần Thọ trực tiếp liếc mắt nói:
-Lúc thỏ gia ta ở Thiên Đình, con số này còn chưa đủ một bữa cơm Minh Hà giáo chủ suy nghĩ một chút, hắn cũng không biết một quán cơm ở Thiên Đình đắt đến thế nào Có điều hắn vẫn hỏi:
-Năm trăm Tần Thọ quyết đoán lắc đầu, thuận tiện liếc mắt một cái Minh Hà giáo chủ có chút ngồi không yên, cất cao âm thanh hỏi:
-Ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu, ngươi cứ nói một cái số đi Tần Thọ không lên tiếng, yên lặng xoay người, gặm khung cửa…
Minh Hà giáo chủ nức nở kêu lên:
-Năm nghìn Tần Thọ tiếp tục gặm -Năm vạn Tiếp tục gặm -Năm mươi vạn? Tần Thọ vẫn gặm…
Minh Hà giáo chủ thật sự sắp khóc đến nơi rồi, gần như là tan nát cõi lòng gầm hét lên:
-Con thỏ chết tiệt, chỗ của ta đây là Minh Hà Là Huyết Hải Chúng ta cũng không phải Thiên Đình Những linh tinh ta có được đều là nhờ vào cướp của mà có được Ngươi lại muốn nhiều linh tinh vàng như vậy, ta thật sự là không có Tần Thọ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Minh Hà giáo chủ hỏi:
-Ngươi nói linh tinh nào Minh Hà giáo chủ nói theo bản năng:
-Linh tinh vàng…
Nói xong Minh Hà giáo chủ liền phát hiện nói nhầm, nhưng mà lời đã nói ra rồi, không thu lại được nữa Vì thế con thỏ đột nhiên vỗ bàn tay một cái rồi kêu lên:
-Thành giao Chờ khi Minh Hà giáo chủ lấy linh tinh giao cho Tần Thọ, Tần Thọ đắc ý cười nói:
-Lão nhân gia, ngươi quả thật là người tốt, ha ha… Thực ra giá cả ta đưa ra là hồng linh tinh, không ngờ được thế mà ngươi lại đưa ta linh tinh vàng Ngươi đúng thật là người tốt Minh Hà giáo chủ nghe nói như thế, suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, phất ống tay áo nói:
-Cút Mau cút Tần Thọ cười ha ha rồi xoay người rời đi…
Có điều lúc đi ra khỏi cửa, Tần Thọ lại quay đầu lại hỏi:
-Lão nhân gia, ngươi có biết trên thế gian này có công pháp gì có thể luyện Luyện Hư Hợp Đạo đến đại viên mãn không Minh Hà giáo chủ vừa nghe, lông mày nhíu lại, nhanh chóng phất tay nói:
-Không biết, mau cút đi Tần Thọ bất đắc dĩ, chắp tay sau lưng, lắc đầu một cái, vẻ mặt vô tội và ai oán nói:
-Ài, một lão đầu tốt như thế, còn trẻ như vậy mà đã điên rồi…
Rắc Minh Hà giáo chủ tay nắm vịn ghế bóp nát…
Kết quả sau đó con thỏ lại thò đầu ra từ cửa, vẻ mặt chân thành nói:
-Lão nhân gia, đi thật nhé -Cút - Minh Hà giáo chủ quát Tần Thọ tiếp tục nói:
-Không cút được, bên trên cái truyền tống trận kia còn thiếu tám viên linh tinh đó Minh Hà giáo chủ gần như là gào thét quát:
-Không phải ngươi có năm mươi vạn linh tinh vàng sao Tần Thọ có lý chẳng sợ nói:
-Đó là lộ phí mà Không phải lộ phí kia Minh Hà giáo chủ ôm ngực, ném đi tám viên linh tinh vàng, hữu khí vô lực nói:
-Cút nhanh lên…
Lúc này Tần Thọ mới chắp tay, đang muốn đi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
-Đúng rồi, lão nhân gia, còn có một chuyện ta muốn ngươi giúp ta Minh Hà giáo chủ mặt âm trầm, coi như không nghe thấy, liền muốn khởi động truyền tống trận Tần Thọ nói: