Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 639: Gậy quấy phân con thỏ (3)






Chương 639: Gậy quấy phân con thỏ (3)





-Chậm một chút, chậm một chút, rượu có rất nhiều, uống đến no luôn

Hàn Nguyệt nấc lên một cái, hỏi:

-Thật
Tần Thọ gật đầu
Hàn Nguyệt cười hài lòng, tùy tiện ngồi xuống, một chân để ở trên bàn, một chân giẫm lên mặt đất, khẽ nghiêng về phía ghế, một tay để lên chân, một tay cầm bầu rượu, ăn ăn uống uống tự nhiên phóng khoáng
Tần Thọ nhìn bộ dáng này của Hàn Nguyệt, cũng cười theo, hắn biết, Hàn Nguyệt không câu nệ mới là Hàn Nguyệt
Lúc trước khi có Minh Hà giáo chủ ở đây, Hàn Nguyệt ít nhiều gì cũng thiếu tự nhiên, không thả lỏng
Tần Thọ cũng rót cho mình một chén rượu, uống rượu ngon, ăn mỹ thực, ngắm mỹ nữ, đột nhiên Tần Thọ cảm thấy quãng thời gian ở bên trong Minh Hà này cũng không tính là quá tệ
Hai người ngươi một chén ta một chén uống hết một bình…

Cùng lúc đó, phía ngoài phòng, bên trong Minh Hà băng lãnh, một số Tu La không đáng chú ý, mấy đạo nhân ảnh yên lặng mai phục ở bên trong
-Quá đáng, quá đáng
Một người phàn nàn nói
-Cái con thỏ chết tiệt này, thật sự là quá đáng
Chúng ta ở nơi này khổ tu, hắn ở nơi này nhậu nhẹt, tán gái
Mẹ nó…

Có người nói nhỏ
-Cái phòng kia nhìn rất dễ chịu… Khô ráo, có lửa, còn có thức ăn, nhìn có vẻ như là ăn ngon lắm
Đúng lúc này, cái con thỏ kia loạng choạng đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra
Trong nháy mắt đó, một cỗ mùi hương bọn hắn chưa hề ngửi qua bay ra, mặc dù bởi vì nguyên nhân khoảng cách, hương vị rất nhạt, nhưng mà mũi Tu La đều luôn luôn là cực kỳ nhạy cảm
Hơn nữa, số năm ăn thực phẩm rác hương vị chênh lệch tới cực điểm, bây giờ bọn hắn liền như vô sô cây cối ở trên sa mạc khô hạn
Chút hương vị đấy, giống như là con chim bay qua không trung đi tiểu một giọt, mặc dù số lượng không lớn, nhưng mà bọn hắn vẫn vô cùng tham lam hút sạch sẽ
-Thơm
Có người nói
-Thật là thơm
Đây là mùi vị gì vậy
Đây là thịt à
-Chắc chắn không phải là thịt, ta đã nếm qua thịt, không thể ăn được, đen sì, rất cứng
-Rốt cuộc đây là cái gì
Âm thanh nghị luận càng ngày càng nhiều, đáng tiếc không ai có thể trả lời vấn đề của bọn họ
-Ở chỗ của chúng ta có một tập tục, uống rượu phải kính một chén, đó là cung phụng tổ tông
Hôm nay quên làm, bây giờ bổ sung
Nói xong, Tần Thọ rót một chén rượu vẩy ra ngoài
Bên ngoài chính là Minh Hà, rượu vào Minh Hà, tự nhiên là không rơi xuống đất, mà lập tức khuếch tán ở trong Minh Hà
Trong nháy mắt, có vô số ánh mắt ở bốn phía sáng rực lên
Từng người từng người đều không để ý ẩn giấu, dùng sức hít vào, tham lam mở rộng miệng, thèm thuồng uống vào thứ nước ở Minh Hà đã uống nhiều năm
-Đây là rượu
Có người dùng âm thanh ngờ vực hỏi
-Hình như là rượu
-Đừng nói khoác, con mẹ nó các ngươi ai từng uống qua rượu chưa
Không leo lên được Thất Sát Lâu , ai cũng không thể rời khỏi Minh Hà
Không thể rời khỏi Minh Hà, ngoại trừ uống nước, có cái rắm rượu
-Ta đã uống qua, lúc trước khi Nhân Đà La đại nhân cưới vợ, tổ chức tiệc rượu, ta có uống một chén nhỏ
Là cái mùi này, có điều mùi này ngon hơn
Có ngươi thâm trầm nói
-Đánh rắm
Nhân Đà La đại nhân chính là một trong Tứ Đại Ma Tướng, ngài là thân phận bực nào
Rượu ngài lấy được đương nhiên là cực phẩm trong cực phẩm
Ta thấy ngươi là không hiểu rượu đang nói lung tung
Có người phản bác
Người kia cười lạnh nói:

-Không hiểu rượu
Ta không hiểu rượu, nhưng mà ta đã uống qua
Ngươi đã từng uống sao
Đối phương yên lặng, có điều đối phương cũng không phục nói:

-Chưa từng uống thì như thế nào
Tóm lại, rượu của Nhân Đà La đại nhân chắc chắn dễ uống hơn so với cái này
-Cái rắm
Đối phương trực tiếp mắng
-Thế nào
Ngươi không phục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phục đánh một trận
-Đấu thì đấu, đi
Nói xong, hai người đều không cử động
Lại qua vài giây đồng hồ nữa, hai người vẫn y nguyên không lên tiếng, cũng không đi
Có người hỏi:

-Sao các ngươi lại không đi
Các ngươi không định đi đánh nhau à
-Im miệng
Hai người trăm miệng một lời mà nói:

-Chờ mùi rượu tản đi đã
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn ngửi lại một lần nữa không dễ dàng
Đám người yên lặng…

-Nếu như là muốn kính rượu, tại sao lại đổ đi
Lúc này Hàn Nguyệt cũng đi tới cửa sổ, hai tay chống trên bệ cửa sổ, hơi khom người, vểnh mông lên, trên gương mặt trẻ con say rượu mang theo chút ửng đỏ, mắt say lờ đờ mê ly, lộ ra nụ cười mê người
Tần Thọ đứng ở trên ghế nhìn vưu vật trước mắt này, trong lòng một mảnh kêu rên, hận mình là con thỏ
Sau đó Tần Thọ mặc niệm trong lòng:

-Lão bà của ta là Hằng Nga, lão bà của ta là Hằng Nga…

Lúc này mới trấn áp được tà niệm trong lòng xuống dưới
Tần Thọ nói:

-Cũng đúng, đổ quá đáng tiếc, kính rượu xong để trên cửa sổ quay đầu còn có thể uống
Nói xong Tần Thọ cầm một ly rượu qua, rót một chén rượu đặt ở trên bệ cửa sổ, giơ một cái chén rượu khác lên cao nói:

-Vì tổ tiên cạn ly
-Cạn ly
Ha ha… Rượu này, mặc dù không có hương vị, nhưng cảm giác thiêu đốt đến hoảng, có điều cảm giác này, coi như không tệ
Hàn Nguyệt nói chuyện, quay người đi về phía giường, sau đó ngã người xuống, dang chân dang tay nằm ở trên giường
Góc độ của Tần Thọ dễ dàng nhìn thấy dãy núi chồng lên, hỏa khí thật vất vả mới đè xuống được lại lập tức xông lên
Có điều tự chủ của Tần Thọ cũng không tệ lắm, lập tức mặc niệm Hằng Nga Chú đè xuống cỗ suy nghĩ nóng cháy này, cố gắng nghiêng đầu đi nhìn cái bàn nói:

-Đương nhiên, thứ rượu này, không phải là uống có bao nhiêu ngon
Mà là uống nhiều có thể giải buồn bực
-Ồ
Làm sao để giải buồn
- Hàn Nguyệt hỏi
Tần Thọ nói:

-Rượu sợ người gan, bình thường không dám nói, không dám làm, sau khi uống nhiều… ài, mặc kệ bình thường ngươi sợ một người như thế nào, một khi uống nhiều quá, toàn bộ thiên hạ đều là hắn
Trong lòng thoải mái, trực tiếp nói ra, thậm chí đánh ra, sau đó cả người đều buông lỏng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rượu… nhất túy giải thiên sầu
Nói xong, Tần Thọ uống một ngụm hết sạch
Nhưng mà Tần Thọ lại không nghe thấy Hàn Nguyệt đáp lời, nghiêng đầu đi nhìn, chỉ thấy lúc này hai mắt Hàn Nguyệt đã đẫm lệ, vốn nàng đang nằm hình chữ đại giờ khắc này lại co thành một đoàn
Một thân cao hơn một mét sáu gần một mét bảy, lại đột nhiên co thành một quả cầu nhỏ, giống như một quả trứng gà, cố gằng dùng cái thân xác yếu ớt bên ngoài bảo hộ lấy mình
Nhìn thấy một màn này, Tần Thọ có hơi mơ hồ, trong lòng tự nhủ: “Không phải chứ
Đã nói là uống nhiều say chứ đâu có hâm đâu
Sao lại còn khóc lên rồi
Tần Thọ tiến tới nói:

-Ngươi sao thế
Một câu nói kia giống như là kích thích Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt hơi khẽ nâng đầu lên, hung ác nhìn Tần Thọ nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.