Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 640: Gậy quấy phân con thỏ (4)






Chương 640: Gậy quấy phân con thỏ (4)





-Ta… sao hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi là đang thương hại ta
Tần Thọ từ chỗ sâu nhất trong ánh mắt của Hàn Nguyệt nhìn thấy một vòng thâm trầm đau thương và phẫn nộ, Tần Thọ vội vàng nói:

-Không, ta chỉ hiếu kỳ
Nghe nói như thế, ánh mắt Hàn Nguyệt có vẻ hơi hòa hoãn, sau đó cúi đầu nói:

-Ta là không hiểu rõ một người
Tân Thọ cũng ôm hai chân co lại thành một cục, liền nằm ở đối diện Hàn Nguyệt, đầu to gật gật theo nói:

-Ta cũng thế
Hàn Nguyệt bĩu môi, khinh thường nói:

-Ngươi và ta không cách nào so sánh được
-So một chút xem
- Tần Thọ tùy ý nói
Hàn Nguyệt nói:

-Ta không phải là một người có dòng máu thuần Tu La
Tần Thọ gật đầu nói:

-Ta biết
Hàn Nguyệt không hiểu hỏi:

-Làm sao ngươi biết
Việc này ta cũng chưa từng nói qua với người khác
Tần Thọ đương nhiên nói:

-Không cần hỏi, nhìn tướng mạo liền biết
Những Tu La kia đều xấu như cái củ cải tinh, cao lớn thô kệch, eo thùng nước, sao có thể so với ngươi
Nghe được Tần Thọ hình dung những Tu La kia như thế, Hàn Nguyệt phì cười một tiếng, đau thương cũng ít đi rất nhiều, ánh mắt kia trở nên mê ly, nàng tiếp tục nói:

-Trong cơ thể ta có chảy một nửa dòng máu của Tu La, còn có một nửa dòng máu là của nhân loại
Cha ta là bị mẹ ta bắt tới sau đó có ta
Tần Thọ vốn cho là kịch bản rất cẩu huyết, kết quả nghe tới đây, triệt để mơ hồ, nhanh chóng kêu lên:

-Dừng lại
Ngươi nói cái gì
Mẹ ngươi bắt cha ngươi, sau đó có ngươi
Hàn Nguyệt gật đầu nói:

-Đúng vậy, mẹ ta là thuần Tu La, thực lực cường đại, phía bên kia là Hà Vực Vương
Ta chính là kế thừa danh xưng của nàng, có vấn đề gì sao
Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói, lắc đầu nói:

-Không có, ngươi tiếp tục đi
Tần Thọ ngoài miệng nói không có, nhưng mà trong lòng ầm thầm cảm thấy may mắn mình là con thỏ, nếu không bị người như thành hoa Lý Quỳ bắt về, ngẫm lại liền là một thân mồ hôi lạnh
Tần Thọ bắt đầu đồng tình với lão cha của Hàn Nguyệt…

Hàn Nguyệt tiếp tục nói:

-Sau khi có ta, là phụ thân mang theo ta, mẹ ta căn bản là không có ở nhà, mỗi ngày đều ở bên ngoài chém giết
Hơn nữa, chúng ta mỗi ngày đều phải chuyển nhà
Ban đầu, phụ thân ta và ta đều hận nàng, hận nàng không trở về nhà
Mãi cho đến một ngày, nàng kéo lấy nửa người trở về, lôi kéo tay chúng ta mà nói: Nàng không xong rồi, về sau không bảo vệ chúng ta được nữa
Để cho cha ta mang ta rời khỏi Minh Hà, rời khỏi nơi này, sống một cuộc đời bình an
Khi đó ta mới biết được, chúng ta luôn phải chuyển nhà bởi vì chúng ta vẫn luôn cố gắng hướng về phía bên bờ sông, nàng vẫn luôn chiến đấu bởi vì nàng phải bảo vệ chúng ta, giết chết tất cả những người đang dòm ngó chúng ta cho khuất mắt
Tần Thọ nghe đến đây, bắt đầu có chút bội phục mẫu thân của Hàn Nguyệt
Hàn Nguyệt tiếp tục nói:

-Sau đó nàng giấu chúng ta đi, nàng một mình đi ra, chúng ta nghe thấy tiếng la giết, cũng nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ dòng sông, và cũng không có thấy nàng trở về
Nói đến đây nước mắt Hàn Nguyệt không cầm được chảy xuống, một bên vừa khóc vừa nói:

-Ngươi biết không
Lúc nàng ra đi, ta còn nói với nàng ta hận nàng, nàng không có tức giận, nàng chỉ nhìn ta cười, sau đó liền đi
Bây giờ ta rất hối hận, ta muốn nói với nàng, ta yêu nàng
Ba chữ cuối cùng Hàn Nguyệt giống như là hét ra, đồng thời dùng sức nắm vuốt mặt Tần Thọ, dường như là đang phát tiết bi thương trong lòng
Tần Thọ cũng không chống cự, mặc cho nàng nắn bóp thành các loại hình dạng, sau đó hỏi:

-Vì sao
Không phải là ngươi hận nàng sao
Hàn Nguyệt khóc càng thương tâm:

-Sau này ta trưởng thành mới hiểu được, một Tu La muốn thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh có bao nhiêu khó khăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn mang theo người nhà rời khỏi Minh Hà lại càng khó khăn
Mẫu thân của ta là một người vĩ đại, nàng bắt phụ thân ta, sau khi sinh hạ ta liền đưa chúng ta ra ngoài
Cả một đời nàng không thể rời bỏ Minh Hà, nhưng mà nàng khát vọng sinh mệnh mình kéo dài, cũng là để ta có thể thay thế nàng hưởng thụ yên tĩnh của thế giới bên ngoài…

Đáng tiếc, nàng liều đến giọt máu cuối cùng, cũng không thể đưa chúng ta đến bên bờ Minh Hà
Tần Thọ nói:

-Sau đó thì sao
Các người rời đi như thế nào
Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Sau đó
Về sau có người đến Minh Hà làm loạn, chúng ta thừa dịp loạn, chạy ra ngoài
Vừa vặn có tu sĩ ở phụ cận…

Tần Thọ nói:

-Đã rời đi, vì cái gì lại trở về
Ánh mắt Hàn Nguyệt bắt đầu biến thành cực kỳ đau thương, cúi đầu, không có nói chuyện
Hồi lâu, Hàn Nguyệt mới dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được nói:

-Phụ thân ta, không có dẫn ta đi
Nói xong, Hàn Nguyệt lại co thành một đoàn
Tần Thọ nghe đến đây, trong lòng hơi hồi hộp một chút, vì cô gái đáng thương này đau lòng, cũng vì phụ thân lạnh lùng kia mà phẫn nộ
Nhìn nữ hài bất lực trước mắt này, Tần Thọ thở dài, biến thành một con thỏ lớn đem nữ hài ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:

-Đừng đau lòng, chí ít ngươi còn có thỏ gia ta
-Ngươi
Ngươi không thuộc về Minh Hà… - Hàn Nguyệt nói
Tần Thọ bĩu môi nói:

-Ngươi cũng không thuộc về nơi này, ngươi đừng trèo lên cái tháp rắm chó kia nữa, thỏ gia ta mang ngươi rời khỏi nơi này, đi mở mang kiến thức thế giới bên ngoài phồn hoa như thế nào
Ta nói cho ngươi, thế giới bên ngoài kia rất đẹp
Thế giới bên ngoài có núi cao, có dòng sông, có bình nguyên, có sơn cốc… Trên núi có hoa, bốn mùa nở rộ, hương thơm khắp nơi; trong nước có cá, đủ loại cá, đặc biệt ngon; trong rừng cây có lợn rừng, có thỏ rừng, có chim, có rất nhiều rất nhiều động vật nhỏ… không được, chảy nước miếng
Chúng ta nói tiếp…

Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tựa ở trong lòng Tần Thọ ngủ
Tần Thọ nói tiếp thế giới bên ngoài như thế nào, hồn nhiên không quan sát, hoặc là phát hiện nhưng hắn không đành lòng dừng lại
Ngay lúc Tần Thọ ở trong phòng dỗ Hàn Nguyệt, ngoài cửa sổ lại không yên tĩnh
-Đó là một chén rượu à
- Có người hỏi
-Hình như thế
- Có người trả lời
-Hắn đặt cái kia ở đây làm gì
-Không biết, có điều hẳn là uống rất ngon
-Ta đi lấy đến đây nếm thử xem sao
-Làm càn, hắn là bằng hữu của giáo chủ, đồ vật của hắn mà ngươi cũng dám lấy à
-Hắn bỏ đi, vì sao ta lại không được lấy
-Ngươi lấy, ta cũng lấy, vì sao phải cần ngươi đi lấy
-Bởi vì ta mạnh hơn ngươi chứ sao
-Mạnh cái rắm
-Không phục…
Đệch, có người vượt lên trước rồi
Người kia theo bản năng liền muốn kêu đi ra, nhưng đột nhiên nhớ tới con thỏ trong nhà, hắn lập tức kìm lại, sau đó hỏa tốc xuất thủ đi ngăn cản người khác xông lên lấy rượu

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.