Vừa nói xong, toàn thân hắn chuyển động, những người khác đều bị động tác của hắn thúc đẩy, bọn họ từng người từng người xông ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng:
-Rượu là của ta -Ta -Rượu là của ta, ai đụng đến ta giết người đó -Giết Sau đó một đám người liền sống mái với nhau ở cùng một chỗ, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, tiếng la giết vang một mảnh Vốn dĩ lúc Hàn Nguyệt kể chuyện xưa cho Tần Thọ cũng nghe được mấy âm thanh này, mới đầu còn không để ý, nhưng mà bên ngoài càng ngày càng loạn, Hàn Nguyệt trong ngực hắn cũng bắt đầu động đậy tỉnh lại Tần Thọ nhìn thấy, lập tức phát hỏa, tiện tay thi triển cho Hàn Nguyệt một kết giới ngăn âm thanh ở bên ngoài, sau đó hắn vừa muốn để Hàn Nguyệt xuống Hàn Nguyệt bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay của hắn, khóc như mưa kêu lên:
-Phụ thân, người đừng ném con xuống, dẫn con đi… Đừng ném con xuống Con sẽ nghe lời, con sẽ giặt quần áo… Phụ thân, van xin người, đừng ném con xuống… A a…
Sau đó là tiếng khóc tê tâm liệt phế…
Tần Thọ biết, Hàn Nguyệt chưa có tỉnh, nhưng mà hắn vừa mới cử động lại liên lụy tới nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng Mẫu thân rời đi, mặc dù Hàn Nguyệt đau khổ, nhưng mà nàng biết mẫu thân đó là bảo vệ nàng, cho nên cái đoạn hồi ức kia mặc dù đau khổ nhưng cũng có được ấm áp Nhưng mà phụ thân là ném nàng mà rời đi, đó là băng lãnh, tuyệt tình Ném một đứa bé ở một nơi có nguy cơ tứ phía, sát phạt khắp nơi trên đất Minh Hà, đó là máu lạnh, đó như là một thanh đao nhọn đâm thật sâu vào trái tim Hàn Nguyệt, đồng thời dùng sức xoay chuôi đao Nỗi đau khắc cốt ghi tâm, nỗi đau khiến nàng vĩnh viễn không thể nào quên được…
Nhìn Hàn Nguyệt như thế, Tần Thọ hoàn toàn phát hỏa, trong lòng mắng to: "Đệch cái đại gia ngươi, đừng để thỏ gia ta tìm tới ngươi, nếu như không phải vướng tay ta sẽ xé đầu ngươi thành mồi câu cá mực Đồng thời Tần Thọ ôm Hàn Nguyệt, thấp giọng nói ở bên tai Hàn Nguyệt:
-Không đi, không ném ngươi, chúng ta ở cùng nhau, vẫn luôn ở cùng nhau Hàn Nguyệt nghe được âm thanh này, rốt cuộc không khóc nữa, khóe miệng phủ lên một nụ cười không màng danh lợi, giống như là một tiểu hài tử vừa mới ra đời, thuần khiết không tỳ vết Đồng thời tay ôm Tần Thọ của nàng càng dùng thêm sức, khiến Tần Thọ đau lòng Tần Thọ ôm Hàn Nguyệt đi về phía trước cửa sô, mắng đám người đang đánh nhau thành một đoàn kia:
-Đệch cái đại gia người, đánh nhau thì cút xa ra một chút Đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi Lại con mẹ nó làm loạn, ta sẽ đi cáo trạng với Minh Hà giáo chủ kia của các ngươi Nghe thấy Tần Thọ rống giận gào thét, đám người giật nảy mình, nhao nhao dừng tay Nếu như đổi lại là một người khác nói lời này, bọn hắn đã sớm tiến lên xé nát đối phương Nhưng mà giờ khắc này, người nói chuyện chính là Tần Thọ, bằng hữu của Minh Hà giáo chủ Ai trong số bọn hắn dám phản bác, ai dám đắc tội Thế là từng người từng người nhìn nhau, nhao nhao rời đi, chỉ có điều truyền âm lẫn nhau lại không dứt -Đi, xa một chút rồi đánh -Không sai, xa một chút rồi đánh Chỉ có người sống sót mới có tư cách hưởng thụ rượu ngon -Đúng -Người thắng, mới có tư cách uống chén rượu kia -Đúng… đệch, ai đánh lén ta -Giết [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] …
Nhìn một đám người cút ra xa, không nghe thấy tiếng la giết nữa, lúc này Tần Thọ mới thở phào nhẹ nhõm Chẹp chẹp miệng, cảm thấy mình có hơi khát nước, sau đó đến bên cửa sổ cầm chén rượu uống rồi nói:
-Ăn xong đã lâu như vậy rồi, hẳn là lão tổ tông cũng đã ăn xong, đừng lãng phí, ta uống thôi Sau đó Tần Thọ hơi ngửa đầu, uống nốt Trong nháy mắt đó, Tần Thọ cảm thấy nhiệt độ bốn phía thấp xuống rất nhiều Đồng thời, giống như là có vô số ánh mắt nhìn hắn chằm chằm Cảm giác kia, giống như là lúc hắn lên tiểu học đi catwalk, chỉ có điều khi đó hắn mặc lộn quần áo, mặc nữ trang đi lên Lúc ấy thầy trò toàn trường đều nhìn hắn, có điều gay gắt nhất vẫn là cô gái đi cùng hắn Tiểu nha đầu kia không có trang phục mặc, chỉ có thể mặc trang phục của mình đi lên… Bây giờ lại bị Tần Thọ cướp sạch danh tiếng, phẫn nộ với Tần Thọ, cũng là hiểu được Bây giờ, những ánh mắt kia nhìn hắn, gần giống như là ánh mắt tiểu nha đầu ngày đó nhìn hắn Tần Thọ liền buồn bực, hắn cũng không có làm cái gì, không đến mức hận hắn như thế chứ Tần Thọ cầm chén rượu xuống, len lén nhìn ta phía ngoài, chỉ nhìn thấy nhóm Tu La vốn dĩ đã trở về, lại từng người từng người phẫn nộ đứng ngoài cửa sổ của hắn, nhìn chằm chằm Tần Thọ một cách hung ác Vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ hỏi:
-Không phải… các ngươi trở về làm gì hả Một Tu La trừng mắt hạt châu nói:
-Sao ngươi lại uống Tần Thọ nói:
-Chén kính rượu, cơm nước xong xuôi rồi nên uống mà, không uống thì lãng phí -Lãng phí Tròng mắt Tu La kia đều trợn đến mức sắp lồi ra rồi, chỉ vào Tần Thọ nói ra từng chữ:
-Chúng ta ở chỗ này, sẽ để cho ngươi lãng phí sao Ngươi xem thường chúng ta à Vẻ mặt Tần Thọ mơ hồ, sau đó lấy lại tinh thần, cả giận nói:
-Ý gì Các ngươi muốn làm tổ tông của ta hả Ta nói cho các ngươi biết, Minh Hà giáo chủ là ca của ta, ta coi ngươi là tổ tông, vậy thì ngươi là tổ tông của hắn luôn đó Nếu như các ngươi muốn làm, ta cũng không cản, nhưng mà lúc quay về thì tự các ngươi đi giải thích với hắn đi Nghe nói như thế, Tu La kia bị dọa đến mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, nhanh chóng kêu lên:
-Đừng… đừng, đừng nói lung tung Ý của ta là, tổ tiên của ngươi uống xong, ta có thể giúp ngươi uống -Đúng Chúng ta có thể giúp ngươi uống [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] -Có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không lãng phí [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] -Đúng đây, vừa rồi chúng ta đi quyết đấu, thắng mới được uống Kết quả bị ngươi uống…
-Đúng đấy, quá không tử tế rồi Một đám Tu La mồm năm miệng mười Tần Thọ nghe xong, ngây ngẩn cả người, nhìn những những Tu La xấu xí này hỏi:
-Ý gì Các ngươi là muốn uống rượu Một đám Tu La cùng gật đầu Tần Thọ cười:
-Các ngươi muốn uống rượu cứ việc nói thẳng ra, chuyện có bao lớn đâu Uống rượu còn phải quyết đấu Tần Thọ chỉ cảm thấy tam quan mình đều sắp bị phá vỡ, đồng thời hắn cũng đã nhìn ra, Tu La tộc này rất nghèo Tần Thọ chỉ gặp qua vì một giai nhân tuyệt sắc mà quyết đấu, gặp qua vì báu vật mà quyết đấu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói vì một chén rượu mà quyết đấu, hơn nữa còn là một đám người đánh lộn, sống sót mới có tư cách uống Ngoài ra, sau khi cùng đám Tu La này nói mấy câu, hắn càng cảm giác được, mặc dù Tu La tộc ngang ngược, nhưng mà cũng đơn thuần, bọn hắn muốn cái gì liền trực tiếp động thủ, đơn giản dứt khoát, không vòng vèo