Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 661: Ai cũng không muốn lấy con thỏ





Chương 661: Ai cũng không muốn lấy con thỏ





Cùng lúc đó, ở chỗ sâu của Minh Hà, ba đạo ý thức cũng giao hội ở một chỗ
Tỳ Thấp Nô nói:

-Nghe được con thỏ hô cứu mạng rồi sao
Lỗ Thác La nói:

-Nghe được rồi
Quỷ Mẫu nói:

-Ta không dám ứng thanh, các ngươi thì sao
Tỳ Thấp Nô nói:

-Ta chắc chắn sẽ không đáp lời, vừa rồi không phải là giáo chủ truyền âm tới, để mọi người không nên nhúng ray rồi sao
Chỉ không biết là giáo chủ đến cùng là đang làm gì, truyền âm rất vội vàng, dường như đang tỵ húy cái gì
Lỗ Thác La nói:

-Ngươi vừa mới nghe được
Ta trước đó đã nghe được rồi
Chẳng lẽ giáo chủ không đồng thời thông báo đến chúng ta
Quỷ Mẫu nói:

-Nửa canh giờ trước ta biết được
Các ngươi thì sao
Tỳ Thấp Nô nói:

-Vừa mới
Lỗ Thác La nói:

-Một khắc đồng hồ trước
Quỷ Mẫu nói:

-Quả nhiên là không đồng thời thông báo, xem ra là giáo chủ thật sự tỵ húy người nào đó
Hơn nữa, thực lực của người kia rất mạnh, giáo chủ cũng không dám buông ra đồng thời truyền âm cho chúng ta
Đúng rồi, sao Nhân Đà La lại không đến
Tỳ Thấp Nô nói:

-Hỏng rồi
Hắn đi cứu con thỏ
Lỗ Thác La, Quỷ Mẫu nói:

-Hắn điên rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là giáo chủ không có thông báo cho hắn
Cùng lúc đó, trong động phủ của Địa Tàng Vương Bồ Tát ở Phật Sơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Nhìn chó
Bịch
Mình Hà giáo chủ lật tung bàn cờ, lúc Địa Tàng Vương Bồ Tát phân tán lực chú ý, hắn truyền âm ra ngoài cho Nhân Đà La:

-Ngươi con mẹ nó cút trở về cho ta
Nhân Đà La đang muốn nói chuyện, vẻ mặt mơ hồ, đột nhiên quay đầu nhìn một chút, lại nhìn xung quanh một chút, thầm nói:

-Ý gì
Minh Hà giáo chủ lập tức giận gần chết, mắng:

-Không cho phép cứu con thỏ, để nàng mang đi
Nhân Đà La còn chưa kịp nghe hết, Đế Thính ở ngoài cổng vừa vặn tiến đến, sau đó hét lớn một tiếng:

-Bồ Tát, Minh Hà giáo chủ truyền âm
Địa Tàng Vương Bồ Tát ở đối diện đang thu thập bàn cờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Hà giáo chủ, sau đó bấm ngón tay tính toán
Minh Hà giáo chủ đuổi theo sát, điên đảo âm dương
Địa Tàng Vương Bồ Tát tính toán cái được cái không, nhíu mày nhìn Minh Hà giáo chủ, Minh Hà giáo chủ cười ha ha nói:

-Mỗi người đều có bí mật nhỏ, đúng không
Địa Tàng Vương Bồ Tát khẽ gật đầu, nhìn về phía Đế Thính hỏi:

-Ngươi nghe thấy rồi
Đế Thính nói:

-Nghe thấy rồi, ngao ô..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn chưa nói xong, trước mặt rơi xuống một bóng người, nhấc chân đá ra một cước
Đế Thính hóa thành sao băng bay ra ngoài..
Minh Hà giáo chủ thở dài:

-Chó nhà ngươi bay thật nhanh
Cho dù Địa Tàng Vương Bồ Tát tính tình tốt, bây giờ mặt cũng đen lại, sau đó nói ra từng chữ:

-Nó là tọa kỵ của bần tăng, cũng là đệ tử của bần tăng, suy nghĩ trong lòng nó, bần tăng đều có thể cảm giác được
Minh Hà giáo chủ, lần này ngươi quá đáng rồi
Lần đầu tiên, vẻ mặt Địa Tàng Vương Bồ Tát nghiêm túc, tức giận nhìn Minh Hà giáo chủ
Minh Hà giáo chủ cười cười xấu hổ nói:

-Không thể nói như vậy, đây đều là cơ duyên
Hắn đi vào Minh Hà, đó là ta không may
Kiền Đạt Bà nhà các ngươi bắt hắn, đó là ngươi không may
Dưới tình trạng cả hai ta đều không muốn nhúng tay vào, con thỏ kia nhất định là sẽ bị Kiền Đạt Bà mang về Phật Sơn, đúng không
Cho nên, chúng ta không nên can thiệp vào vận chuyển của vòng quay vận mệnh, phải học được cách thản nhiên tiếp nhận
Đúng không
Minh Hà giáo chủ giống như hỏi thăm nhìn về phía Địa Tàng Vương Bồ Tát, lại phát hiện Địa Tàng Vương Bồ Tát đang truyền âm, lập tức gấp..
Cùng lúc đó, Minh Hà, Huyết Hải, ở chỗ con thỏ kia lại là một quang cảnh khác
Chỉ nhìn thấy vốn dĩ Nhân Đà La đang nói, đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ mặt mơ hồ, rồi bừng tỉnh ngộ, cuối cùng kêu lên:

-Ngươi nhất định phải dẫn hắn đi, ta không ngăn
Ta tới đây là để đưa tiễn các ngươi, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt
Nói xong, Nhân Đà La quay người muốn đi
Tần Thọ nghe xong, trợn tròn mắt
Tầm Hương nghe xong cười lên ha hả:

-Con thỏ, đây chính là cứu binh ngươi nói
Ha ha..
thật sự là chết cười..
ách..
cái gì..
ta..
móa
Tầm Hương đang cười một nửa, đột nhiên im bặt, sau đó là vẻ mặt mơ hồ và kinh ngạc, có điều tốc độ phản ứng của nàng nhanh hơn so với Nhân Đà La, lập tức lấy lại tinh thần, mặc dù có một trăm hai mươi phần không tình nguyện, có điều vẫn là cuồng loạn hét lớn một tiếng:

-Nhân Đà La ngươi đứng lại đó cho ta
Nhân Đà La nghe xong nhanh chân liền chạy
Tầm Hương gấp, kêu lên:

-Nếu như ngươi chạy, ta liền ném con thỏ ở nơi này rồi mặc kệ
Nhân Đà La tiếp tục chạy..
Minh Hà giáo chủ ở trên Phật Sơn xem xét, tỉ mỉ bày kế hoạch phải dẹp, lập tức gấp, mắng to:

-Ngươi cút trở về cho ta, bất luận thế nào cũng phải để nàng mang con thỏ đi
Lão tử ta tính kế lâu như vậy, bồi tên đầu trọc này đánh nhiều bàn cờ nhàm chán như vậy, da mặt đều vứt sạch đi rồi, ngươi dám thất bại, ta giết chết ngươi
Nhân Đà La lâp tức nức nở xoay đầy lại, vừa vặn nhìn thấy Tầm Hương đổi tới, sau đó nói:

-Đạo hữu, người ngươi cũng bắt rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được
Mang về đi
Tầm Hương cũng là vẻ mặt chua xót nói:

-Cái này..
thật sự không thể mang được
Ngươi mang về đi
Tần Thọ mơ hồ, nhìn Nhân Đà La, lại nhìn Tầm Hương, sau đó nhìn mình một chút, thấp giọng mắng một câu:

-Đệch, ông đây không được chào đón như vậy sao
-Rõ!!
Nhân Đà La và Tầm Hương trăm miệng một lời kêu lên
Vẻ mặt Tần Thọ thương tâm..
Đúng lúc, Địa Tàng Vương Bồ Tát yên lặng truyền đến một câu:

-Buông xuống rồi chạy
Tầm Hương nghe xong, ánh mắt sáng lên, ném con thỏ rồi nhanh chân chạy
Không đợi con thỏ kịp phản ứng, Nhân Đà La nắm con thỏ lên nhanh chân đuổi theo
Tần Thọ bị Nhân Đà La xách lỗ tại, bởi vì nguyên nhân chạy vội, không ngừng bị vung qua vung lại..
Tần Thọ híp con mắt lại, hai tay ôm ở trước ngực, vẻ mặt phiền muộn, chẳng lẽ bây giờ ngay cả đưa đi cũng đều không đưa hay sao
Nhân Đà La chạy vậy mà còn nhanh hơn Tầm Hương một chút, mắt thấy còn một chút xíu nữa là đuổi kịp, Tầm Hương cả giận nói:

-Nhân Đà La, ngươi đừng ép ta
-Nhìn con thỏ
Nhân Đà La đưa tay liền hất lên, con thỏ trong nháy mắt ở trước mắt Tầm Hương phóng lớn
Tầm Hương nâng một cái tay lên, liền muốn đem con thỏ ném trở lại
Tần Thọ lắc mình một cái, kết quả bỏ qua cơ hội đuổi kịp Tầm Hương
Nhân Đà La nhặt hắn lên lần nữa, tiếp tục đuổi, đúng thời cơ liền ném về phía bên trên, sau đó lại bị Tầm Hương tránh thoát
Tràng diện như thế, khiến Tu La bốn phía trợn mắt há mồm, nghị luận ầm ĩ
-Kia không phải là Kiền Đạt Bà bên trong Bát Bộ Thiên Long à
-Đây giống như là Nhân Đà La đại nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.