Tần Thọ không nhịn được đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, đó là một mảnh công viên hiện đại hóa, núi giả, nước giả, thang trượt cái gì cần có đều có cả Còn có một số lão nhân mang theo cháu trai, cháu gái chơi ở phía dưới…
Tần Thọ day day mi tâm tiếp, thầm nói:
-Không phải là thật đó chứ Đúng lúc này, cửa phòng bếp mở ra, sau đó là một giọng nói ôn hòa vang lên:
-Trở về rồi Một câu ôn nhu trở về rồi, lập tức khiến tất cả mọi thứ ở sâu trong nội tâm Tần Thọ bùng nổ, Tần Thọ cũng không biết là mình xảy ra chuyện gì, trong lòng rất chua, cái mũi cũng rất chua, nước mắt không cầm được mà chảy xuống, hắn theo bản năng há mồm liền muốn gọi một câu:
-Mẹ…
Có điều rất nhanh Tần Thọ đã phản ứng lại, từ nhỏ hắn chưa từng gặp qua cha mẹ hắn, chỉ có Tần lão gia tử mà thôi Thế nhưng mà Tần Thọ rất kỳ quái, vì cái gì mà một tiếng hỏi thăm kia, hắn lại có cảm giác như đã từng nghe ở đâu Tần Thọ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở chỗ phòng bếp có một nữ tử đang đứng, nữ tử ôn hòa như ngọc, mái tóc đen dài kết thành một cái bím tóc lớn rủ ở phía sau lưng, một thân mặc áo sơ mi, quần jean, mang theo tạp dề Mặc dù có tạp dề cản trở, Tần Thọ vẫn có thể liếc một cái liền nhận ra dáng dấp đôi chân cực dài kia của nàng, hỏi theo bản năng:
-Tỷ tỷ Người này chính là tỷ tỷ mà lúc ở Minh Hà Tần Thọ đã nhận, cũng chính là con thỏ màu đỏ kia trong thần thức của hắn – Phương Nhã Phương Nhã hé miệng cười một tiếng, đi tới dùng ngón tay điểm một cái vào lông mày Tần Thọ thầm nghĩ: “Coi như là ngươi có lương tâm, còn nhớ rõ tỷ tỷ này Lại gây tai họa rồi chứ gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói xong, Phương Nhã lấy một cái ghế đến, xách Tần Thọ lên đặt ở trên ghế, giống như một tỷ tỷ hiền hòa nhưng uy nghiêm, dùng một loại ánh mắt trách cứ nhưng lại lộ ra vô cùng đáng yêu nhìn Tần Thọ nói:
-Không nói một chút gì với tỷ tỷ sao Tần Thọ cũng không biết vì cái gì, theo lý thuyết, đi vào một cái phòng dạng này, cảm giác đầu tiên của hắn hẳn không phải phải là kinh ngạc, càng không thể là ấm áp, mà phải là kinh hãi mới đúng Dù sao, chuyện linh hồn hắn đến từ Trái Đất, hắn chưa từng nói qua với người nào cả, hắn cũng không hy vọng người khác biết… Nhất là không muốn Hằng Nga biết con thỏ ngốc chết rồi, bây giờ là một người giả Đây là bí mật lớn của hắn, một khi bị người ta biết, hắn không sợ mới là gặp quỷ đó Nhưng mà lúc này, lúc hắn đi vào gian phòng kia, không có chút sợ hãi nào, mà chỉ có chút kinh ngạc, càng nhiều hơn là bầu không khí ấm áp bên trong căn phòng, khiến hắn có loại cảm giác người xa quê đã lâu về nhà Rất ấm áp, rất thoải mái, khiến thần kinh cả người hắn đều buông lỏng xuống, chỉ muốn lười biếng nằm ở trên giường, ngủ một giấc thật ngon, hoàn toàn buông lỏng mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tốt nhất là tất cả những ồn ào, náo động, mâu thuẫn của thế giới bên ngoài đều bị ngăn ở ngoài cửa, không có bất kỳ liên quan gì đến hắn Khiến Tần Thọ lúc nhìn thấy Phương Nhã, loại cảm giác kia, giống như cảm giác người xa quê về nhà càng đậm hơn Mặc dù tiếp xúc rất ít, nhưng mà Tần Thọ chính là tự nhiên như vậy, tiếp nhận sự tồn tại của tỷ tỷ này, sau đó xấu hổ mà nói:
-Cái kia… Vẫn tốt…
Phương Nhã hé miệng cười một tiếng, sau đó ôm lấy khuôn mặt nhỏ nói:
-Lần sau đừng như vậy nữa, lần này thì như vậy, không có lần sau Nếu như là người khác, Tần Thọ có thể qua loa vài câu, nhưng mà đối mặt với sự trách móc của Phương Nhã, hắn vậy mà lại như đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, nhu thuận gật đầu nói:
-Ừm, được Phương Nhã đứng dậy, nói:
-Đào động lâu như vậy rồi, mệt lắm đúng không Ta làm cho ngươi đồ ăn ngon, bồi bổ thân thể Tần Thọ nghe xong, trong lòng cười khổ, mệt lắm rồi Cái này phải tính như thế nào đây, nếu như bàn về thời gian, hắn cũng đã đào mười mấy phút, chút thời gian này, thật đúng là hắn sẽ không mệt, Nhưng mà nếu dựa theo khoảng cách mà tính thì từ Huyền Hoàng đại lục đào tới được Địa Phủ… Thật sự là hắn nên mệt mỏi Phương Nhã đi về phía nhà bếp, Tần Thọ kêu lên:
-Làm đồ ăn ngon gì rồi Cái kia… ta vừa mới ăn rất nhiều đồ vật xong, còn chống đỡ được Tần Thọ cũng không phải khách khí, mà là hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc một nguyên tắc, nữ nhân xinh đẹp, sẽ không biết nấu cơm Hằng Nga nấu ăn cũng rất bình thường… mà trên Trái Đất phụ nữ xinh đẹp biết làm cơm lại càng ít Phương Nhã đã đem cảnh sắc ở trên Trái Đất chuyển tới đây, vậy đã thể hiện rõ là đã đi qua Trái Đất Tần Thọ rất sợ Phương Nhã gần mực thì đen, mời hắn ăn một bữa cơm hắc ám…
Phương Nhã hiển nhiên là không có nghĩ nhiều như vậy, đi qua một bên vặn ga nói:
-Về nhà rồi, thì cũng nên nếm thử tay nghề của tỷ tỷ chứ Ta làm cho ngươi gà hầm nấm Tần Thọ nghe gà hầm nấm xong, lập tức vui vẻ:
-Tỷ tỷ, người làm gà thật à Đang nói chuyện, Phương Nhã đã bê một nồi sứ lớn đi ra, phía trên còn chụp một cái nắp, để nồi lên bàn Tần Thọ lập tức liền muốn đưa tay bưng lên, nhìn thức ăn bên trong xem làm thành cái dạng gì Kết quả bị bàn tay của Phương Nhã đánh vào trên tay, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
-Rửa tay đi Tần Thọ xấu hổ cười nói:
-Tỷ, người diễn quá sâu rồi, chúng ta đều là thần tiên, tro bụi đều không rơi xuống nổi, còn rửa tay cái gì Hơn nữa, bách độc bất xâm, bách bệnh không sinh, không sạch sẽ, ăn xong cũng không có bệnh… Tỷ để cho ta ăn trước một miếng thôi Phương Nhã không nói chuyện, ngồi ở đó cười híp mắt nhìn Tần Thọ Tần Thọ bị nhìn một lúc, toàn thân có chút run rẩy, ngồi không yên, liền nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa tay Khiến hắn kinh ngạc đó là, trong phòng vệ sinh lại còn trang bị cả nước rửa tay Hắn không nhịn được cảm thán nói:
-Tỷ, người đừng nói với ta là người thật sự đã đi qua Trái Đất Phương Nhã nói:
-Ừm, đi rồi thì thế nào Tần Thọ nhanh chóng lắc lắc tay, chạy trở về, sau đó có chút có tật giật mình nói:
-Cái kia… ta… ừm…
Phương Nhã nhìn bộ dáng của Tần Thọ ấp a ấp úng, cười nói:
-Được rồi, đừng nói nữa, ta biết Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ một điểm, tất cả mọi sắp sếp đều là ý trời Ngươi cho rằng ngươi chiếm thân thể của con thỏ, thay thế hắn là ngươi chiếm tiện nghi rồi Cái đầu nhỏ của Tần Thọ gật liên tục…
Phương Nhã nói:
-Vậy thì ta chỉ có thể nói cho ngươi, cái này gọi là vật quy nguyên chủ Tần Thọ sững sờ, chỉ vào chóp mũi của mình nói: