Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 746: Bắt đầu đi






Chương 746: Bắt đầu đi





-Không ăn là được rồi… Biết ngươi và hai cháu trai của ta đang nói đùa với ta
Ta cũng hay nghe bọn họ nói đến ngươi, tiểu tử ngươi không tệ, về sau thường xuyên qua

lại đi
Nói xong, Côn Bằng tổ sư nhận lấy lò luyện đan trong tay Tần Thọ
Đan lô tới tay, tim Côn Bằng tổ sư theo đó mà nhẹ hơn hắn
Trước đó là bởi vì Phương Nhã, hắn biết Tần Thọ trộm đan lô, nhưng cũng không dám tìm Tần Thọ gây phiền phức
Còn muốn thông qua Tần Thọ lập một chút quan hệ với Phương Nhã
Mặt khác chuyện trộm đan lô, Khôi Nhất Khôi Nhị cũng có tham dự, vì bảo vệ hai đứa cháu của mình… Tóm lại sau khi cân nhắc, sau đó mới có chuyện nói với hai người rằng sẽ không tìm con thỏ gây phiền phức
Nhưng mà, đây cũng không có nghĩa là, hắn không coi trọng đan dược bên trong lò luyện đan này, dù sao thì nó cũng liên quan tới một ván cờ lớn
Bây giờ đan dược tới tay, hắn quả thực là thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tần Thọ cũng trở bên khác đi, hắn phát hiện, bây giờ hắn bắt đầu có chút thích con thỏ này
Tần Thọ nghe được Côn Bằng tổ sư nói như thế, cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn là sợ Côn Bằng tổ sư thật sự không để ý tới mặt mũi của Khôi Nhất Khôi Nhị, trực tiếp giơ một tay đập chết hắn, hầm thịt thỏ ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quan trọng nhất chính là, hắn thật sự sợ liên lụy tới Phương Nhã…

Cho tới bây giờ, Tần Thọ vẫn cảm thấy, Phương Nhã rất lợi hại, lợi hại hơn rất nhiều so với hắn
Nhưng mà còn chưa có đủ thực lực để có thể dựa vào một người đối kháng với với yêu tộc Thiên Đình
Cho nên, có thể nói là Tần Thọ vẫn luôn lo lắng đề phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ nghe Côn Bằng tổ sư nói như thế ngay trước mặt mọi người, hắn cũng coi như là an tâm
Chuyện đến đoạn này, Tần Thọ cũng không muốn cùng Côn Bằng tổ sư tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ nữa, miễn cho lão gia hỏa này bỗng nhiên lật lọng, vậy thì hắn liền thảm rồi
Thế là Tần Thọ nhìn về phía Phương Nhã, nói tránh đi:

-Tỷ tỷ, không phải tỷ nói muốn chơi mạt chược sao
Nhanh đi, đừng để bạn tỷ phải đợi lâu… Chúng ta đi nhanh lên đi
Nói xong, Phương Nhã cười ha hả nhìn Tần Thọ, Côn Bằng tổ sư và Kế Mông cũng là vẻ mặt cười ha hả nhìn lấy hắn
Tần Thọ bị ba người nhìn đến toàn thân run rẩy, cuối cùng không nhịn được hỏi:

-Tỷ tỷ, chắc không phải là tỷ muốn cùng bọn hắn chơi mạt chược đó chứ
Phương Nhã khẽ gật đầu nói:

-Người cũng đã đủ rồi, cùng ngồi đi
Tần Thọ lập tức khóc không ra nước mắt, trong lòng kêu rên lên:

-Tạo nghiệp mà
Lúc mấy người ngồi xuống bên cạnh một cái bàn vuông trên bàn đặt một bàn mạt chược, thì tâm tình Tần Thọ mới bĩnh tĩnh lại
Cũng không phải hắn nghĩ thông suốt, mà là hắn có một cái bệnh vặt, chỉ cần ngồi ở trên bàn mạt chược, không cần biết người ngồi đối diện là Thiên Vương lão tử hay là ai, đánh đến lúc ngươi chỉ còn cái quần cộc mới thôi
-Mọi người, bây giờ bắt đầu đi
Côn Bằng tổ sư dùng vẻ mặt hiền lành nói ra, nói xong, trừng mắt liếc vào hai cái đầu to đang ghé vào trên cửa sổ kia
Khôi Nhất Khôi Nhị bị phát hiện thì cười hi hi rồi rụt cổ lại trốn đi
Côn Bằng tổ sư không nhìn, bọn họ lại xuất hiện…

Trên thực tế, dựa vào thực lực của Côn Bằng tổ sư, trên đời này người có thể ở ngay dưới mắt hắn nhìn lén đánh bài, đoán là cũng không có mấy người
Khôi Nhất Khôi Nhị tuyệt đối không nằm trong danh sách này
Nhưng mà đúng là Côn Bằng tổ sư cực kỳ nuông chiều hai người này, cũng chỉ trừng mắt liếc một cái sau đó thì không hề để ý đến nữa
Sau khi tâm tình Tần Thọ bình tĩnh lại, đầu óc cũng linh hoạt hơn không ít
Mắt thấy tất cả mọi người muốn động thủ, lập tức nhanh chóng kêu lên:

-Chờ một lát, ta chuẩn bị một chút
Nói xong, Tần Thọ dạo trong phòng một vòng, sau đó chỉ vào cái bàn hỏi:

-Tổ sư, cái đồ chơi này ngươi còn cần không
Côn Bằng sững sờ, có điều vẫn là rộng lượng, lắc lắc đầu nói:

-Ngươi muốn thì lấy đi
Kế Mông nghe xong, trong mắt lóe lên một vẻ nhức nhối, hiển trên cái bàn kia nhìn thì bình thường, nhưng lại không phải đồ chơi bình thường
Hắn không nhịn được truyền âm cho Côn Bằng tổ sư nói:

-Tổ sư, cái bàn kia là lúc người năm đó ở Bắc Hải phi thiên, gặp được Hải Vân Phật Mộc luyện chế thành
Cái phật mộc này có thể tĩnh nhân tâm, phá ma hồn, giúp người tu luyện tăng tốc… Năm đó ta mượn người nhiều lần, người còn không để ý đến ta
Sao bây giờ con thỏ vừa mới mở miệng, người lại không cần rồi
Côn Bằng trợn mắt nhìn Kế Mông một chút, chậm rãi thưởng thức trà nói:

-Không cần truyền âm, có truyền âm hay không không có ý nghĩa gì đâu
Năm đó không cho ngươi, đương nhiên là không nỡ
Bây giờ cho con thỏ, đương nhiên là vì kết thiện duyên
Gỗ tốt như vậy, ta cũng không có mấy khối…

Vừa nói xong, liền nghe răng rắc một tiếng
Cái tiếng kia giòn vang, Côn Bằng nghe đến tay khẽ run rẩy, suýt chút ném chén trà xuống mặt đất
Cũng không phải âm thanh dọa người gì, mà là âm thanh này hắn quá quen thuộc
Côn Bằng và Kế Mông vừa nghiêng đầu, tròng mắt lập tức đỏ lên
Chỉ nhìn thấy con thỏ kia vậy mà lại một tay vỗ nát bấy Hải Vân Phật Mộc của Côn Bằng
Trong nháy mắt đó, hai người chỉ cảm thấy lòng đang rỉ máu… Đây chính là Hải Vân Phật Mộc đó
Từ bàn cổ khai thiên tích địa đến này, cũng chỉ có ở lúc thiên địa sơ phân tạo thành một chút hạt giống
Những hạt giống này ức vạn năm mới chỉ lớn được có một chút
Mà cái bàn kia khoảng chừng hai mét
Đó là bao nhiêu năm tháng mới hình thành được chứ
Cái con thỏ chết tiệt này vừa mới cầm đến tay, vậy mà không biết trân quý, trực tiếp đập nát
Môi của hai người đều run lên, hiển nhiên là cắn răng…

Sau đó hai người lại thấy con thỏ kia vung tay lên, Hải Vân Phật Mộc bay lên không trung, hóa thành nguyên tố đầy trời
Bên trong ẩn chứa một chút năng lượng kỳ lạ cũng bị phóng thích ra ngoài
Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Ấy
Bên trong có cái gì vậy
Trong lòng Côn Bằng tổ sư hơi động, nếu như năng lượng này có thể lợi dụng lần nữa, còn có thể bổ cứu được
Nhưng mà không chờ hắn mở miệng, chỉ thấy cái con thỏ kia thầm nói:

-Đừng lãng phí
Sau đó cái con thỏ này há to miệng, một hơi nuốt sạch những năng lượng kia…

Côn Bằng tổ sư vừa mới mở miệng ra, cứng đờ ngay tại chỗ, cuối cùng cười khổ một tiếng nói:

-Con thỏ, ăn ngon không
Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

-Cũng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kế Mông che ngực kêu lên:

-Có thể không được sao
Ngươi có biết là ngươi ăn cái gì không
-Thôi… đừng nói nữa, đau lòng
Côn Bằng tổ sư phất phất tay, ra hiệu cho con thỏ nhanh lên
Tần Thọ nói:

-Gấp cái gì
Chờ ta một lúc, sắp được rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.