Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 750: Ăn





Chương 750: Ăn





Phi Đản nghe xong, ha ha cười khan nói:

-Ngươi trộm sạch bảo bối suốt đời ta cất giữ, cái này so với giết ta còn hung ác hơn
Tần Thọ xấu hổ cười nói:

-Người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ chớ xen mồm…

Nghe nói như thế, Phi Đản chẳng những không có tức giận, ngược lại còn chu chu miệng lên với Tần Thọ một cái, ha ha nở nụ cười đê tiện
Tần Thọ nhìn nhìn, trong nháy mắt trên trán đều là vạch đen, tức giận mắng:

-Cái con chuột chết tiệt nhà ngươi, không muốn chết thì câm miệng lại cho ta
Nói xong, Tần Thọ ngửa đầu lên nhìn Kế Mông nói:

-Huynh đài, ngươi giết mấy tên này, cũng chính là bỏ đi đúng không
Kế Mông gật đầu
Tần Thọ tiếp tục nói:

-Nếu các ngươi đã bỏ đi, vậy ta lợi dụng chút mấy tên phế vật này được không
Kế Mông ngạc nhiên nói:

-Từ nhỏ Phi Đản đã chơi độc, độc tận xương tủy, không thể ăn
Hương vị Quỷ Xa hẳn là tạm được… Còn lại không phải là cóc thì là nhện, ngươi ăn được sao
Tần Thọ ngạc nhiên lần nữa
Đám người Quỷ Xa bên kia thì đã vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Thọ, nhìn ánh mắt kia, nếu không phải là Kế Mông ở đây, đoán chừng đã sớm xông lên liều mạng với hắn rồi
Tần Thọ lau mồ hôi trên trán nói:

-Đại ca, ngươi không thể dùng tư duy bình thường để nói chuyện phiếm à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy tên này giết thì đáng tiếc lắm, tặng cho ta, sao hả
Phi Đản nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, hưng phấn kêu:

-Con thỏ, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là đã biết chúng ta có duyên
Quả nhiên ngươi đối với ta là trong nóng ngoài lạnh
Yên tâm, về sau chăn của ngươi sẽ do ta sưởi ấm
Tần Thọ nghe xong, chỉ vào Phi Đản nói:

-Trước khi đưa con chuột này cho ta, làm phiền cắt nửa thân dưới của hắn đi, ta cũng không muốn ngủ đến nửa đêm lại có một con chuột mò vào trong chăn của ta
Phi Đản nghe xong, bị dọa đến đũng quần mát lạnh, nhanh chóng kêu lên:

-Thỏ gia, thỏ gia
Thỏ gia
Ta sai rồi, thật sự sai rồi, chỉ cần ta không chết, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chui vào chăn của ngươi
Tần Thọ nói:

-Thật
Phi Đản liều mạng gật đầu
Tần Thọ nói xong:

-Vậy thì giữ lại cho hắn đi
Kế Mông nghe đến đây, cũng là phiền muộn một trận, cái con thỏ này nói là thương lượng với hắn, nhưng nhìn khẩu khí và biểu lộ, đây rõ ràng chỉ là thông báo mà thôi
Lần đầu tiên Kế Mông hối hận, hắn đến quá nhanh, nếu hắn đến chậm một chút, không chừng Côn Bằng tổ sư đã tới trước, phần mất mặt kia cùng với chuyện ứng phó con thỏ chính là của Côn Bằng tổ sư rồi
Thế là linh cơ Kế Mông khẽ động nói:

-Việc này, ta không làm chủ được, yêu tộc Thiên Đình hiện nay là quốc sư nói mới tính
Lời còn chưa dứt, liền nghe Côn Bằng tổ sư truyền âm đến:

-Chuyện này giao cho Yêu Soái toàn quyền xử lý, ta không có ý kiến
Bây giờ đang bế quan, ai cũng không gặp
Nói xong, giọng nói của Côn Bằng tổ sư liền biến mất, căn bản không cho Kế Mông cơ hội từ chối
Kế Mông nghe xong, bó tay rồi… Nhìn con thỏ trước mặt, tức giận bốc lên, nếu Côn Bằng tổ sư đã mặc kệ, vậy thì hắn còn quản cái rắm à
Thế là Kế Mông há to miệng nói:

-Được, tặng ngươi
-Ta biết ngay ngươi là người tốt, ta không lấy không đồ vật của ngươi, ngươi đưa đồ vật cho ta, ta cũng đưa ngươi một bộ y phục để trao đổi
Miễn cho ngươi cởi truồng chạy loạn cả ngày…

Tần Thọ nói xong, móc ra một bộ y phục ném cho Kế Mông
Kế Mông không ngờ được con thỏ lại làm như thế, đích thật là hắn bây giờ đang thiếu một bộ y phục
Mặc dù phép thuật cũng có thể biến hóa, nhưng vừa rồi bận quá nên hồ đồ, quên mất
Bây giờ có quần áo tới tay, tự nhiên cũng không cần biến hóa
Thế là hắn vung tay lên, quần áo trong tay trực tiếp mặc lên trên người hắn
Dường như là đồng thời, hắn thấy con thỏ kia nhanh chân chạy, vừa chạy vừa hô:

-Bốn người các ngươi còn không đi
Đợi cái gì nữa
Bốn người Nhện Núi, Kim Thiền, Quỷ Xa, Phi Đản nghe xong, lập tức lấy lại tinh thần
Biết con thỏ kia đến cứu bọn họ, trong lòng cũng là cực kỳ rối rắm, có điều mấy người cũng biết cái đạo lý, đó chính là, lúc này không đi thì có khả năng không đi được nữa
Dù sao, Kế Mông nói không tính toán gì hết, nhưng há miệng ngâm miệng lật lọng, cũng là có tiếng
Thế là, bốn người từ dưới đao trảm yêu đứng lên, không cần suy nghĩ, liền chạy theo Tần Thọ
Kế Mông thấy cảnh này, lập tức có cảm giác bị lừa rồi, liếc qua bốn phía, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đầy vẻ quỷ dị nhìn hắn
Hắn cúi đầu nhìn, mặt lập tức đen lại, chỉ nhìn thấy hắn vậy mà lại mặc một cái váy sườn xám dài màu trắng
Cái váy này hiển nhiên là không phải làm cho hắn, nhưng mà vải vóc lại cực kỳ co dãn, mặc lên người lưng hùm vai gấu, siết toàn bộ cơ bắp của hắn đến nổi ra ngoài, đến ngay cả phần cơ bụng tám múi, và mảnh đồ chơi dài to lớn dưới hông cũng đều phác họa ra vô cùng rõ ràng
Nói là váy dài, đó là nhằm vào nữ tử nói, dáng người nữ tử nhỏ gầy, xinh xắn động lòng người, mặc thì vừa vặn
Nhưng Kế Mông là lưng hùm vai gấu, thân cao hai mét, cái gọi là váy dài kia mặc trên người hắn liền trở thành tiêu chuẩn váy ngắn nhỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại thêm cái mảnh tà váy dài kia đón gió bay loạn…

Lông tơ màu cổ đồng trên đùi che kín một đầu ngón tay, vẻ đẹp của hình ảnh đó, trong nháy mắt đốt lên lửa giận trong bụng Kế Mông
Trong nháy mắt đó, hắn cũng không nhịn được nữa, hắng giọng rít lên một tiếng:

-Con thỏ chết tiệt
Con mẹ nó, ngươi chờ đó cho ta
Nói xong, Kế Mông xoay người một cái biến mất tại chỗ, đi thẳng về Kế Mông thần điện
Trên đường trở về, Tần Thọ và Phương Nhã đi ở phía trước, Phi Đản, Quỷ Xa, Kim Thiền và Nhện Núi đi ở phía sau
Khoảng cách hai bên không xa cũng không gần, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của nhau, lại không nghe được hai bên nói chuyện
Phương Nhã hỏi Tần Thọ:

-Ngươi cố ý đúng không
Lại cầm một cái váy đưa cho Kế Mông
Tần Thọ cười khổ nói:

-Nói thật, lần này thực sự là cầm nhầm
Phương Nhã hé miệng cười:

-Cầm nhầm thì cầm nhầm thôi, ta lại cảm thấy thật ra hắn mặc váy cũng không tệ lắm
Tần Thọ yên lặng… Không ngờ được tỷ tỷ này của mình vậy mà lại nói một câu tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bốn người Phi Đản, Quỷ Xa, Kim Thiền, Nhện Núi theo ở phía sau, cũng là yên lặng nghị luận
-Đi cùng con thỏ thật à
- Nhện Núi hỏi
Kim Thiền hỏi ngược lại:

-Nếu không thì sao
Kế Mông hẹp hòi hay thay đổi, quốc sư giết người thành tính, chết cũng sĩ diện, bây giờ, bởi vì bốn người chúng ta, bọn họ có thể nói là cái có thể rớt đều rớt hết rồi, tức giận này bọn họ không dám vung lên trên thân con thỏ
Nhưng mà lại dám vung lên thân chúng ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.