Tần Thọ nghe xong liền biết người nói chuyện là ai, khổ sở nói:
-Hàn Nguyệt muội tử, cái này có thể trách ta sao Khi đó ngươi tu luyện, ta bị người ta phục kích, bị người bắt đi… Không đúng, ây Cái kia… Nhân Đà La có ở đó không Lời này vừa nói ra, Tần Thọ cũng cảm giác có bóng người từ trong doanh trướng vọt lên trời, sau đó chớp mắt liền không thấy hình bóng Tần Thọ quay đầu lại nhìn, quả nhiên, người bắt hắn chính là muội tử Tu La chân dài, ngực lớn, hung hãn – Hàn Nguyệt Hàn Nguyệt ngửa đầu lên nhìn bầu trời nói:
-Mới vừa rồi là Nhân Đà La…
Tần Thọ nghe xong, lập tức chửi mẹ nó:
-Đệch Lúc trước là hắn cố tình nhét ta cho cô nương Tầm Hương kia Hàn Nguyệt nói:
-Móa Hắn không có nói Tần Thọ nói:
-Đệch Hắn dám nói mới là lạ Hàn Nguyệt gật đầu nói:
-Móa, cũng phải Nếu như lão nương biết là hắn ném ngươi đi, ta nhất định sẽ đi cáo trạng với sư phụ, đánh gãy răng của hắn Tần Thọ vung tay lên nói:
-Sư phụ kia của ngươi là chủ mưu Hàn Nguyệt nói:
-Móa, trở về ta cắt râu ria của hắn Tần Thọ nói:
-Đệch, ngươi bạo lực thế à Hắn bây giờ dễ nói chuyện như vậy rồi sao Hàn Nguyệt thở dài nói:
-Đã lâu rồi ngươi không về Minh Hà, chờ ngươi đi rồi sẽ biết, bây giờ Minh Hà đã không còn là Minh Hà năm đó nữa rồi Trong đầu Tần Thọ có một vạn câu hỏi:
-Ý gì Minh Hà đổi chủ nhân à Hàn Nguyệt gật đầu nói:
-Mặc dù người vẫn còn, nhưng cũng không khác đổi người là mấy Tần Thọ càng hiếu kỳ:
-Ngươi nói rõ ràng đi, Minh Hà lão tổ bị người khác lật, hay là như thế nào Hàn Nguyệt trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:
-Lão tổ và Minh Hà là cùng một thể, trên đời này ngoại trừ thánh nhân thì có ai có thể làm gì được hắn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ta chính là quy củ Quy củ của Minh Hà thay đổi Bây giờ khắp nơi ở Minh Hà đều là tuần tra, không cho phép đánh nhau Ngươi biết không Bây giờ mỗi tháng chúng ta đều phải đi theo sư phụ kia nghe đức hóa, sau đó còn phải truyền đạt tinh thần xuống dưới Ngươi cũng biết rồi đó, đầu óc Tu La đơn giản, lão tổ nói cái gì thì chính là cái đó Đám gia hỏa kia vốn dĩ mỗi ngày đều ngao ngao kêu giết người, bây giờ thì ra đường cũng không đeo đao Ai, lão thái thái kia ngươi đứng lại đó cho ta Hàn Nguyệt còn chưa nói xong, đã thấy chỉ vào sau lưng kêu la Tần Thọ theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy hai Tu La vọt tới như điên, sau đó liền nghe lão thái thái kia phẫn nộ gầm thét lên:
-Con mẹ nó ta là một địa tiên, không cần ngươi đỡ Sau đó lão thái thái liền bị hai Tu La kia cưỡng ép kéo qua đường cái, này vẫn chưa xong, hai Tu La còn nhìn chằm chằm vào đối phương, trăm miệng một lời nói:
-Nói tiếng cảm ơn Lão thái thái tức giận đến dựng tóc gáy, đuôi cáo phía sau mông rung đùng đùng, giống như cái roi vậy Nhưng mà trước mắt là tộc Tu La, phía sau là doanh trướng của đại quân Tu La, nên nàng nhịn một bụng lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói:
-Cảm ơn -Không có gì Hai tên Tu La cười, sau đó hấp tấp chạy về Hàn Nguyệt nhìn thấy, liền đi lên đá cho mỗi người một cước làm hai người bay ra hơn mười mét mắng:
-Đây là lão nương nhìn thấy trước Lần sau ai dám đoạt của ta, ta đánh người đó Hai người liền vội vàng gật đầu, nói phải, có điều hiển nhiên bọn gia hỏa này đều là dân liều mạng, coi nhẹ sinh tử, sao có thể sợ roi mà dừng lại Cho nên, Hàn Nguyệt uy hiếp, tương đương với không nói gì…
Tần Thọ lôi kéo Hàn Nguyệt đến nói:
-Cái này của các ngươi là tình hình gì vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hàn Nguyệt truyền âm nói:
-Luân Hồi Trì ở Minh Hà mất rồi, một Tu La chết thì sẽ mất đi một Tu La Muốn bổ sung, thì cũng chỉ có thể xem mọi người có tạo nghiệp chướng hay không, nếu nghiệp chướng nhiều thì ném vào Tu La Đạo, thì mới có thể đầu thai thành chúng ta Người ta nói có hai cách để làm giàu là kiếm tiền và tiết kiệm tiền, chúng ta chỉ có thể tiết kiệm tiền còn nếu không có khả năng thì chỉ có thể chết ít một chút Tần Thọ nói:
-Tu La nhiều như vậy, cũng sợ chết à Lần trước lúc ta đến, là lít nha lít nhít đó Hai mắt Hàn Nguyệt khẽ đảo nói:
-Dựa theo cách chơi lúc trước, lúc chết cũng là lít nha lít nhít Mặc dù nhân khẩu của chúng ta bây giờ cũng đông đảo, so với bất kỳ chủng tộc nào cũng là gấp rất nhiều lần, nhưng mà, tóm lại thì tiết kiệm cũng là đúng Lời này là sư phụ nói, không phải ta nói Tần Thọ bẹp miệng nói:
-Nói như vậy, cũng không phải là không có đạo lý -Đúng rồi, ta dẫn ngươi đi gặp một người Hàn Nguyệt nói xong, chớp mắt, lôi kéo Tần Thọ chạy về phía quân doanh Bọn người Nhện Núi, Kim Thiền vốn là đứng ở bên ngoài trại lính chờ, nhìn thấy Tần Thọ bị kéo vào, liền nhanh chóng theo sau Kết quả bọn hắn vừa tiến vào, vô số tu la nhìn qua Những Tu La này thực lực đơn độc thì nhất định không bằng bọn họ, nhưng mà Tu La am hiểu nhất là sát khí tụ hợp, nếu như sát khí của tất cả mọi người đều tụ hợp lại, thì như là thao thiên cự lãng, ngăn ở trước mặt bốn người Bốn người cười lạnh một tiếng, đang muốn xông lên thì nghe con thỏ nói:
-Đều là người một nhà, đừng làm loạn Bốn người nhìn thấy, cũng không vọt lên, liền đứng ở cửa ra vào Những Tu La kia nghe vậy, cũng thu sát khí lại, ai đi làm việc người đấy Còn có hai tên gác cửa không tim không phổi, câu được câu không nói chuyện phiếm với bọn người Nhện Núi, giống như là vừa rồi người muốn giết người không phải là bọn họ Đối với chuyện này, mấy người Nhện Núi cũng là vẻ mặt mơ hồ… Hoàn toàn không dò được tính cách của đám Tu La này Hàn Nguyệt mang theo Tần Thọ lượn quanh một vòng, đi tới đằng sau quân doanh, chỉ nhìn thấy đằng sau quân doanh tất cả đều là nồi sắt lớn, phía dưới hỏa diễm nâng cao, trong nồi ùng ục cuộn lấy đồ ăn nóng hổi Một đam Tu La ngồi ở bên cạnh ăn đến quên trời quên đất…
Hàn Nguyệt lúng túng nói:
-Đã rất lâu chưa ăn qua thịt rồi, hai ngày này tất cả mọi người đều đang ăn Tần Thọ biết tình hình của Minh Hà, cũng có thể hiểu được, đúng lúc này, hắn nhìn thấy bên trong đám người có một tên nhỏ thó, trên đầu có một đóa lông trắng đang ngồi xổm bên trên nồi sắt, vểnh cái bờ mông lên vớt thịt ở đó Tần Thọ tập trung nhìn, hét lớn:
-Bình Đầu Ca Tên kia giật nảy mình, chân khẽ run rẩy, phù phù một cái đâm vào bên trong nồi sắt Có điều cũng may đều không phải là người bình thường, nước sôi có thể nấu đồ ăn, nhưng lại không thể làm bỏng hắn Sau đó Tần Thọ liền thấy một tên gia hỏa đầu cua, nhúm tóc lông trắng trên đầu dính một cây hành tây và một miếng thịt lớn xông ra từ bên trong nồi sắt, sau khi nhìn thấy con thỏ, ánh mắt sáng lên, hét lớn: