Tần Thọ nghe đến đây, nắm lấy loại đồ vật dạng cỏ cây đang nổi lềnh bềnh bên cạnh hắn, nhìn kỹ, thật đúng là hành tây, lá rau gì đó Tần Thọ lập tức phát hỏa, hai chân đạp một cái dùng sức đứng lên, chỉ nghe bịch một tiếng, nắp nồi bay ra Sau đó Tần Thọ liền thấy trước mặt có hai người một lớn một nhỏ, nam tử mất một cái chân, đứa trẻ mi thanh mục tú nhưng mà mắt không có tập trung, hiển nhiên là bị mù Đứa trẻ còn đang hỏi:
-Cha, sao thế Âm thanh thật lớn Nam tử nhìn Tần Thọ, toàn thân run lẩy bẩy nói:
-Con… vào nhà trước -A, vâng Đứa trẻ lên tiếng đi vào nhà Sau đó nam tử phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Thọ, dập đầu như giã tỏi nói:
-Yêu quái đại lão gia, ngàn vạn lỗi sai đều là lỗi của ta, ta đồng ý dùng mạng đền mạng, xin người bỏ qua cho con trai của ta Tần Thọ vốn là một bụng tức giận, nhưng nhìn đến gia đình rách rưới này, dáng vẻ một người nam tử vì đứa con của mình mà liều mình cầu xin Tần Thọ chẹp chẹp miệng, đi đến bên cạnh hắn mắng mẹ nó, nói:
-Đây là hành tây của ngươi à Nam tử ngây ngẩn cả người, hắn đột nhiên thấy con thỏ từ trong nồi nước sôi đứng ra, mà lại còn là đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén như sói, hiển nhiên không phải là con thỏ bình thường, mà là yêu quái Vốn cho rằng yêu quái há mồm liền muốn ăn thịt người, kết quả con thỏ này lại đi hỏi một vấn đề như thế Nam tử ngẩng đầu nhìn lại theo bản năng, chỉ nhìn thấy trong tay con thỏ cầm một đoạn gì đó bằng hoàng kim, cái hoàng kim kia nhìn có chút giống đoạn hành tây Nam tử lắc đầu nói:
-Không… không phải…
Tần Thọ ừ một tiếng, sau đó lại cầm một cây hành tây màu bạc nói:
-Đây là hành của ngươi à Nam tử tiếp tục lắc đầu Tần Thọ cầm lên một cây hành bình thường hỏi:
-Cái này thì sao Nam tử gật đầu Tần Thọ vỗ tay một cái, cười nói:
-Sự thành thật của ngươi cảm động ta, hành vàng, hành bạc này đều cho người, về sau sống cho tốt Nam tử sững sờ, sau đó nhanh chóng dao động ngẩng đầu lên Tần Thọ kinh ngạc nói:
-Không cần [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nam tử dùng sức gật đầu, sau đó tội nghiệp hỏi:
-Thượng tiên, ngài xem, có thể cho ta một miếng ăn không Tần Thọ ngạc nhiên nói:
-Có tiền còn không mua được à Nam tử chua xót nói:
-Nếu như là một năm trước, ta có thể có được một khối vàng bạc này đương nhiên là vui mừng, muốn cái gì cũng đều có thể đi mua [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng mà năm nay cũng không biết là thế nào nữa, sau mấy tiếng nổ liên tiếp, thì động đất liên miên, lại thêm cuồng phong càn quét, làm gì có chỗ nào còn có lương thực chứ Ài… người nói xem cái thế đạo đang tốt, đây là sao vậy Tần Thọ nghe đến đây, theo bản năng nghĩ đến lúc Thái Sơn sụp đổ, ảnh hướng đến Trái Đất Bên kia có Tần Thọ và Phương Nhã thì tự nhiên không có tạo thành hủy diệt, nhưng mà Địa Tiên Giới thì sao Nhất là Thiên Đình, vốn là dựa theo quy luật, để Tứ Hải Long Vương, còn có Phong Vũ Thần điều khiển bốn mưa gió bốn phía, trừ phi dân bản xứ bất kính với trời, nếu không thì sẽ mưa thuận gió hòa, dân chúng giàu có an khang Nhưng mà chính Thiên Đình bây giờ còn đang loạn thành một đoàn, hiển nhiên là không có ai quan tâm đến sống chết của những người này…
Ngoại trừ nhà của nam tử này, Tần Thọ nhìn thấy chính là một thôn đổ nát hoang vu, trong thôn có hơn mấy trăm phòng ốc, chiếm diện tích không nhỏ, nhưng là trước mắt lại có có mấy người khổ sở đang ngồi ở cửa ra vào Nghe nam tử nói, chỗ này của bọn họ gọi là Trần gia thôn, trong thôn cơ bản đều là người của Trần gia, nhưng mà một năm trước thiên tai giáng xuống, tất cả lương thực trong thôn đều không thu được Hơn nữa không chỉ là lượng thực của bọn họ không thu được, mà dường như ngay cả dã thú cũng khó sinh tồn, thế là vô số dã thú bắt đầu di chuyển, thậm chí là tập kích thôn Một số lượng chuột lớn đi vào trong thôn trộm lương thực, đến hôm nay, những người hoặc là bị tập kích chết, hoặc là chết đói, còn chạy mất chiếm tuyệt đại đa số, còn những người còn lại trong thôn chỉ là một số người lẻ tẻ cố gắng kéo dài hơi tàn -Quả nhiên, không cần biết là Trái Đất hay là Địa Tiên Giới, chỉ cần đánh trận, người khổ vĩnh viễn là sinh linh ở tầng dưới chót nhất Tần Thọ lắc đầu, lúc ra đi hắn còn để lại đồ ăn đủ cho những người trong thôn ăn mười năm Có điều thôn dân vẫn hỏi một câu:
-Thượng tiên, cái khổ này lúc nào mới kết thúc vậy Tần Thọ nghĩ nghĩ rồi nói:
-Chắc là mười năm Thực ra cụ thể bao nhiêu Tần Thọ cũng không biết, nhưng mà dựa vào quy mô của trận đánh nhau lần trước, hẳn là không cần tới mười năm… Nếu như quả thật đánh tới mười năm, vậy thì đoán chừng người của cái Trần gia trang này cũng không đợi được đến mười năm sau Rời khỏi Trần gia thôn, Tần Thọ lập tức vọt tới hướng đi đến Tam Tiên Lộ, hắn rất muốn biết, rốt cuộc thì cái trận đại chiến kia thế nào Những người mà hắn quan tâm kia thế nào rồi Đồng thời trong lòng mắng lão già lừa đảo: "Đại gia ngươi, sao lại muốn đánh mê ta Có điều hắn không có việc gì, đã nói lên ít nhất là lão già lừa đảo không có ác ý với hắn Sau khi rời khỏi thôn, ánh mắt Tần Thọ dần dần trở nên ngày càng nghiêm trọng Mặc dù trước kia Địa Tiên Giới cũng có đánh nhau, nhưng mà đánh nhau kia đều là không tinh, chỉnh thể vẫn là vui vẻ phồn vinh Nhưng mà bây giờ thì khác, tất cả thành trì, danh sơn, đại xuyên đều là một mảnh vết tích bị chiến hỏa đốt cháy qua, rất nhiều dãy núi quen thuộc đã bị san bằng, một vài thành trì trực tiếp biến thành một vùng phế tích Tần Thọ càng nhìn mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều, thầm nói:
-Không đúng, không đúng… Ta chỉ là hôn mê một hồi, sao Địa Tiên Giới lại thay đổi lớn như thế Lẽ nào Tần Thọ nghĩ đến một ý nghĩ khiến hắn kinh hoảng, có khả năng hắn đã hôn mê rất lâu Lúc hắn vọt tới Tam Tiên Lộ, đập vào mắt là thây ngang khắp đồng, thần huyết lăn lộn giống như là đang thay chủ nhân của nó gầm thét sự không cam lòng trong lòng Tần Thọ nhìn thấy một vài nhà sư vừa đi đến chỗ thi hài khắp nơi bên trong vùng đất, vừa niệm tụng kinh văn, còn cầm trong tay bình bát, vừa đi vừa lấy một ít thanh kim phấn bên trong bình bát vung lên trên bầu trời Huyết dịch lây dính kim phấn liền trở nên không có nóng nảy như vậy nữa, thời gian dần trôi qua, huyết dịch cũng bình tĩnh lại