Tử Tinh Thú Hoàng nghe nói như thế, suýt chút nữa ngã nhào một cái từ vương tọa xuống, hắn chợt phát hiện, hôm nay có thể là một ngày đen đủi của hắn Hỏa tinh mà hắn giữ gìn mười mấy vạn năm bị con thỏ nuốt thì thôi đi, sao lại gặp một người lại quái hơn so với một người nữa vậy… Mẹ nó, bọn họ không thể nào có chút nghĩa khí của huynh đệ à Đúng lúc này, con thỏ ở bên kia đã bị đại quân bách thú bao vây lại, chỉ thấy bên trong bầu trời là các loại sức mạnh lôi đình, hỏa diễm, băng sương hội tụ một chỗ, không ngừng nổ, tiếng gào thét cũng không ngừng truyền đến…
Nếu như bên trong không có âm thanh ngao ngao thoải mái của cái con thỏ kia, thì tình cảnh có thể nói là cực kỳ hung tàn, nhưng mà bây giờ… sao lại thấy có cảm giác hơi buồn cười Sắc mặt Tử Tinh Thú Hoàng càng ngày càng khó coi…
Đúng lúc này, một cái lỗ đen đột nhiên nổ tung, bách thú kia kêu rên một tiếng rồi nhanh chân chạy, kết quả một con còn chưa có chạy được đã bị lỗ đen nuốt Sau đó Tử Tinh Thú Hoàng liền thấy cái con thỏ kia sờ lấy cái bụng, đánh ợ một tiếng nói:
-Quả nhiên sau khi vận động, mới có nơi để ăn nhiều thứ hơn… ợ… phục vụ, mang thức ăn lên Sau đó Tử Tinh Thú Hoàng liền thấy con thỏ nhìn chăm chằm hắn -Ngươi… rốt cuộc là ngươi có ý gì Giọng Tử Tinh Thú Hoàng mang theo vài phần nghẹn ngào kêu la, hắn vốn cho rằng hôm nay sắp phát tài rồi, thực lực đột phá, nướng con thỏ hầm con rùa để ăn mặn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Kết quả cho tới bây giờ, hắn thật sự có chút hoài nghi nhân sinh của mình Tần Thọ chỉ mình nói:
-Con thỏ, chưa thấy qua con thỏ nào lớn như thế à -Ta… con thỏ, đây là ngươi ép ta Tử Tinh Thú Hoàng phẫn nộ xé nát áo ngoài, giậm chân một cái, một đạo hoa văn màu vàng trên người sáng lên, những hoa văn này giống như là hình xăm bò đầy trên người hắn, sau đó thì tiếng rồng gầm, phượng hót bên tai không dứt Tần Thọ nhìn thấy, sắc mặt cuối cùng cũng có chút nghiêm trọng, vô cùng trịnh trọng hỏi Lò Bát Quái:
-Một nồi có thể hầm được không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu không được thì ta liền ăn à nha Lò Bát Quái vốn cho rằng là Tần Thọ muốn chạy trốn, chân đầu đã ngẩng lên rồi, kết quả nghe được một câu nói như vậy, lập tức có chút mơ hồ…
Nhưng mà không đợi Lò Bát Quái đáp lời, Lò Bát Quái liền thấy một người trái Thanh Long, phải Phượng Hoàng, chân đạp Kỳ Lân vọt tới trước mặt Tần Thọ, một quyền đánh bay Tần Thọ ra ngoài Lần này, Tần Thọ cũng không có dễ dàng như lần trước đó, bên trong miệng điên cuồng phun máu, hiển nhiên là đã thật sự bị thương -Con thỏ Lò Bát Quái và Trùng Bát cùng lo lắng hô lên Nhưng mà Tần Thọ phất phát tay nói:
-Ta vẫn…
Còn chưa có nói xong, một con Thanh Long đã đảo qua, Tần Thọ bị đánh bay ra ngoài lần nữa Lần này Trùng Bát và Lò Bát Quái thấy rất rõ ràng, đó là một quyền của Tử Tinh Thú Hoàng Hai quyền của Tử Tinh Thú Hoàng đánh Tần Thọ đến gần như thay đổi, một ngụm khí tức giận trong lồng ngực cuối cùng cũng tiêu tán không ít, lại thêm đã ngồi xổm trong hỏa tinh một trăm ngàn năm, vất vả lắm mới gặp được người ngoài, hắn lại nhịn không được bắt đầu nhiều lời:
-Thằng ranh con, ngươi có thể chết ở dưới tay Tử Tinh Thú Hoàng ta cũng coi như là chết có ý nghĩa Hỏa Nhiên Văn Nói đến đây, Tử Tinh Thú Hoàng quay đầu nhìn về phía Trùng Bát, thản nhiên nói:
-Thế nhân chỉ biết ta là Tử Tinh Thú Hoàng, chỉ biết là ta dẫn theo hàng triệu ma linh quét ngang đông đảo tông môn, động phủ yêu tộc trong thiên hạ Nhưng lại không biết tên gọi thật của ta là Trương Vệ Vũ, xuất thân từ nhân tộc Trương gia ở Hải Thành Càng không có ai biết, bách thú tung hoành trong thiên hạ cũng chỉ là tiểu đạo của ta mà thôi, tuyệt kỹ chân chính cường đại của ta chính là trạng thái thức tỉnh của Tử Tinh Thú Hoàng Tộc Phượng Hoàng năm đó để trưởng lão Kim Tiên truy sát ta, chính là ở chết ở dưới trạng thái thú hoàng thức tỉnh này Hôm nay, các ngươi chính là người thứ hai nhìn thấy tuyệt kỹ này của ta, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh -Đại ca… nói đã lâu như vậy rồi, có biết là phải đánh người trong lúc còn nóng không hả Thú Hoàng Trương Vệ Vũ ra vẻ nửa ngày còn chưa nói xong, thì đã bị con thỏ cực kỳ không đứng đắn ở phía đối diện đánh gãy lời nói [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trương Vệ Vũ cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét:
-Con mẹ nó ngươi có thể để ta nói hai câu không hả Tần Thọ thả lỏng nói:
-Đại ca, có phải là ngươi ít đọc sách không vậy Trương Vệ Vũ ừ một tiếng Tần Thọ nói:
-Ta cho ngươi biết, phàm là nhân vật phản diện, vĩnh viễn là chết bởi nói nhảm nhiều Ngươi thừa dịp lúc ngươi còn mạnh thì ngươi đánh ta đi, đánh chết ta rồi hãy từ từ nói khoác không được sao Trương Vệ Vũ bị tức đến dậm chân xuống đất, chỉ vào Tần Thọ nói:
-Con mẹ nó ngươi có phải là ngu xuẩn không vậy Có phải là ngươi ngại mình chết chậm không hả Tần Thọ suy nghĩ một chút nói:
-Thật thông minh… Có điều, thực ra ta rất sợ chết, cho nên…
Tần Thọ kéo dài trường âm ngoắc ngoắc ngón tay với Trương Vệ Vũ:
-Ngươi đến đánh chết ta đi -Đi chết đi Trương Vệ Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, khống chế Long Phượng, giẫm lên Kỳ Lân giết tới Tần Thọ nhìn thấy, mở rộng miệng, giang hai tay hô:
-Tới đi, con thú nhỏ Bành bành bành Trương Vệ Vũ đánh liên tục ba quyền lên mặt Tần Thọ, mặt Tần Thọ lập tức nở đầy hoa Sau đó Trương Vệ Vũ đuổi theo, quyền cước đấm đá, đều đã vận dụng cả Phượng Hoàng bắt, Long vẫy đuôi, Kỳ Lân cắn, trong nhất thời Tần Thọ bị đánh đến như quả bòng bàn, bay loạn bốn phía Thấy cảnh này, cuối cùng Trùng Bát cũng có chút lo lắng hỏi:
-Tiếp tục như vậy được không Lò Bát Quái thì bình chân như vại nói:
-Ngươi không phát hiện à Cái con thỏ kia là càng đánh càng nhỏ Trùng Bát nói:
-Là không thể duy trì được hình thể đi Lò Bát Quái lắc đầu nói:
-Không giống, ngược lại giống như là ăn quá no nên bị co trở về Sau khi bị đánh một trận, tiêu hóa quá nhanh, thế là nhỏ đi Trùng Bát nói:
-Không thể nào…
Đúng lúc này, một vệt ánh sáng màu kim sáng lên trên người Tần Thọ, quang mang lóe lên rồi biến mất