Từ xưa đến nay, chùa chiền ở trên núi, không phải là theo đuổi an tĩnh mà là để trấn áp tà ma Chẳng lẽ dưới chân núi này thật sự có tà ma Tần Thọ đang nói thầm, thì Thâm Uyên đã bắt đầu nuốt lấy ngôi chùa Đúng lúc này, bên trong ngôi chùa bỗng vang lên một tiếng chuông, sau đó thì có âm thanh nhà sư tụng kinh vang lên, kinh văn bay ra đầy trời, xen lẫn lên trên bầu trời, hóa thành một ngôi miếu to lớn Tần Thọ nhìn thấy, quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đây quả thật là một ngôi chùa lớn và một cái bảo tháp Từ góc độ của Tần Thọ nhìn sang, cái bảo tháp kia vô cùng to lớn, nằm thẳng trên ngọn núi thấp giống như là một cái vỏ -Vỏ Tần Thọ sờ sờ cằm, con mắt híp lại theo bản năng Chung quy là suy nghĩ quá lâu nên kinh văn của ngôi chùa cũng không ngăn được Thâm Uyên, ngôi chùa kia rất nhanh đã bị bóng tối nuốt hết, âm thanh tụng kinh và ngôi miếu bằng kinh văn màu vàng cũng đã biến mất Đúng lúc này, Tần Thọ vỗ đùi kêu lên:
-Ta biết rồi Cái này không phải là rắn Không đúng, đây chính là rắn Nói xong, Tần Thọ vẽ ra dáng vẻ của ngọn núi kia trong hư không, cái kia rõ ràng là một con mãng xà đang nằm ở phía trước và một đầu đang ghé vào bụi cỏ Đổi góc độ nhìn, thì cái kia chính là đầu lưỡi, đuôi rắn, đây rõ ràng là giống Huyền Vũ Cốc -Má nó, Huyền Vũ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đây là đang trấn áp thứ gì vậy Tần Thọ vỗ đùi, bừng tỉnh Suy nghĩ lại một chút về đống thi cốt đầy trên đất kia, Tần Thọ có một suy đoán to gan, những thi cốt kia có khả năng chính là thứ bị giết dưới núi Giống như là vì đáp lại vấn đề của Tần Thọ Một tiếng soạt vang giòn vang lên Thanh âm kia giống như là xích sắt đang lắc lư Sau đó Tần Thọ liền thấy Thâm Uyên giống như là mèo bị hù dọa, đột nhiên nhảy dựng lên, chạy ra khỏi ngọn núi thấp Cuối cùng Tần Thọ cũng thấy được bộ dáng bây giờ của ngọn núi thấp bên trong bóng tối Chỉ nhìn thấy ngôi chùa đã bị bóng tối nuốt sống, toàn thân núi thấp không có thay đuổi gì, nhưng mà cái chỗ đuôi, cũng chính là nơi Thâm Uyên nhào tới sớm nhất, đã gãy mất hẳn một đoạn Mà phía dưới một đoạn kia lại là một cái hố sâu Nhìn một lần nữa, ngọn núi thấp và mặt đất đặt chung một chỗ, nhìn giống như là một cái quan tài to lớn Núi thấp chính là nắp quan tài, bây giờ trên nắp quan tài giống như là một người phá hủy một khối, lại giống như là bị người đẩy ra một khối, lộ ra đồ vật trong quan tài Tần Thọ không nhịn được lòng hiếu kỳ, duỗi cổ nhìn vào bên trong Leng keng Lại là âm thành va chạm của xích sắt vang lên Thâm Uyên dường như có chút do sự, hắn giống như là muốn tiếp tục ăn núi thấp nhưng mà dường như cũng có chút kiêng kị đồ vật bên trong cái quan tài kia [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] -Đệch, ngươi đã là Đại La Kim Tiên rồi mà còn sợ như thế à Tần Thọ giật dây Thâm Uyên Thâm Uyên căn bản không thèm phản ứng Tần Thọ, trên thực tế, dường như cho tới bây giờ Thâm Uyên chưa phản ứng lại Tần Thọ bao giờ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lần đầu tiên là lúc gặp mặt, Thâm Uyên cũng chỉ là nói một câu, hóa ra các ngươi ở chỗ này à, sau đó thì đi nuốt những quái vật đầu rồng kia Lúc Tần Thọ chạy, hắn cũng không có ngăn cản Hoặc là nói là hắn cố ý thả Tần Thọ đi, bởi vì hắn muốn Tần Thọ dẫn đường, đi tìm nhiều thức ăn hơn Lần thứ hai gặp mặt, hắn nói một câu giống như là lời nói máy móc:
-Hóa ra là các ngươi ở trong cái này à Sau đó thì hắn liền đi tìm thức ăn Bây giờ Tần Thọ có một ý nghĩ to gan, cái kia chính là, có khả năng Thâm Uyên căn bản không có trí tuệ, hắn chính là một loại… một loại tồn tại giữa thiên địa giống như lôi kiếp, một loại hình nghiệp lực Hắn có mục tiêu thì tiến lên, nuốt chửng, nhưng mà cũng không có ý thức để giao lưu với người khác Ngay lúc Tần Thọ đang phân tích Thâm Uyên, trong quan tài đột nhiên có động tĩnh, chỉ nhìn thấy một cái dây xích màu trắng bạc nhảy lên không trung Thâm Uyên nhìn thấy, giống như là chuột gặp mèo, xoay người chạy Đúng lúc này, hư không vỡ ra, vô số xích sắt từ trong khe hư không chui ra, trong nháy mắt trói chặt Thâm Uyên, sau đó trực tiếp kéo Thâm Uyên về phía lỗ đen Tần Thọ nhìn thấy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói:
-Ôi đệch, một cái xích sắt mà có thể khóa Thâm Uyên lại Sao hắn lại làm được vậy Tần Thọ nhớ rất kỹ, hắn đã dùng hết thủ đoạn mà không đụng tới được Thâm Uyên, vậy mà cái dây xích kia lại có thể…
Hắn đột nhiên có cảm giác đầu óc mình có chút không đủ dùng Lúc này Thâm Uyên giống như là một Xuân công tử đi ngang qua thanh lâu, bị một đám phụ nữ cưỡng ép lôi kéo, mặc cho hắn cố gắng thế nào, hô hào ta không đi thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị kéo vào Sau đó Tần Thọ liền nghe thấy từng tiếng gầm gừ cổ quái của bóng đen kia truyền ra từ trong quan tài, thanh âm không lớn, nhưng mà lại khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô cùng kinh khủng Cái loại cảm giác này, là loại cảm giác mà cuộc đời Tần Thọ ít thấy, đó là một loại cảnh cáo đến từ linh hồn, giống như là đang nói với hắn:
-Đừng đi qua, trốn xa một chút Đồ vật bên trong rất đáng sợ Tần Thọ theo bản năng lùi về sau, đúng lúc này, một dây xích màu bạc bay ra từ quan tài, phi thẳng về phía Tần Thọ Tần Thọ bị dọa đến quay người muốn chạy, nhưng tốc độ của dây xích kia quá nhanh, không đợi Tần Thọ quay người, xích sắt đã phi tới trước mặt Tần Thọ Tần Thọ bị dọa đến động cũng không dám động Xích sắt kia giống như là một con rắn độc, lắc lư trước mặt Tần Thọ, giống như là đang đánh giá Tần Thọ, lại giống như là đang tự hỏi cái gì đó -Này… xin chào, ngươi ăn chưa - Tần Thọ nức nở hỏi Nói xong, Tần Thọ lập tức hối hận, đây không phải là đang nhắc nhở đối phương chưa ăn cơm sao Nếu như là ăn no rồi thì tốt, không chừng sẽ thả cho hắn một con đường sống Nếu như chưa ăn thì sao Chẳng lẽ còn muốn đối phương thừa cơ ăn cơm à Ngay lúc Tần Thọ nắm lấy cơ hội có nên cho hắn một cục gạch không rồi sau đó thừa cơ chạy trốn, thì sau lưng Tần Thọ truyền đến một tiếng vang rầm rầm, giống như là có tảng đá trượt xuống từ trên núi