Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 917: Chịu thiệt là phúc





Chương 917: Chịu thiệt là phúc





Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lại gần:

-Vậy là được rồi, tất cả mọi người đều là người có thân phận, làm gì mà tức giận nổi giận chứ
Chuyện của mấy đứa trẻ, chúng ta xen tay vào làm gì
Bởi vì cái gọi là, ăn thiệt là…

Đế Tuấn đột nhiên xoay đầu, thần quang trong ánh mắt nở rộ, không nói một lời nào, nhìn chằm chằm Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cười khan một tiếng:

-Đánh là thương, mắng là yêu, không chừng không đánh thì không quen biết đó, ngươi nói có đúng không
Đế Tuấn nghe đến đó, thần quang trong mắt càng thêm sâu hơn, sau đó bỗng nhiên ôm bả vai Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, cười ha ha nói:

-Có đạo lý, ha ha…

Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế không ngờ được Đế Tuấn bỗng nhiên thay đổi như vậy, cũng bị Đế Tuấn làm cho mơ hồ, trong mắt lóe lên một vòng: “Điên rồi à?”

Huyền Minh cũng là nhíu mày nhì Đế Tuấn, ánh mắt kia lại còn có chút thương hại
Đế Tuấn cười vui vẻ, vẫy tay một cái nói:

-Huyền Minh, mặc quan hệ của chúng ta năm đó chẳng ra sao cả, có điều nhiều năm như vậy, mọi người đều đã trở về, nhân quả đã qua thì hãy để nó tan theo gió đi, thế nào
Huống chi, năm đó là hiểu lầm, tương lai còn có cùng chung một kẻ địch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là ngồi xuống, cùng uống chén trà
Huyền Minh hoàn toàn không hiểu Đế Tuấn đang suy nghĩ gì, có điều vẫn gật đầu, nhảy xuống
Ba người ngồi xuống, sau khi nhấp một ngụm trà thì ai cũng không nói gì
Bởi vì ba người phát hiện, cảm giác của bọn họ bây giờ, thật ngượng ngùng
Thế là ba người nhìn về tình hình của con thỏ và Từ ở phía xa
Lúc này, Từ đã từ trong hố bò ra ngoài, tóc tai bù xù, khóe miệng rỉ máu, vẻ mặt gần như điên cuồng, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Thọ
Tần Thọ thì ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn Từ
Lúc này, Lục Ngô vẫn luôn hôn mê tỉnh lại, xoa xoa đầu, nhìn chung quanh một chút rồi hỏi một câu:

-Xảy ra chuyện gì rồi
Tần Thọ không nói gì, tiện tay cho hắn một cái búa
Coong
Lục Ngô tiếp tục ngủ…

-Giết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ hét lớn một tiếng phóng tới chỗ Tần Thọ, sau đó…

Sau đó thì phép thuật gì của nàng cũng đều vô dụng, cứ như vậy va đầu vào trong ngực Tần Thọ
Tần Thọ biến thành một con thỏ cao hơn hai mét, sau khi Từ biến thành thân nữ nữ nhi thì chỉ có hơn một mét sáu, ở bên trong nữ hài tử thì xem như là thân cao hoàn mỹ, nhưng mà đối mặt với con thỏ cao hơn hai mét, thì giống như là nữ nhân liễu yếu đào tơ, chui vào trong ngực Tần Thọ
Tần Thọ thấy vậy thì vui vẻ, vừa muốn nói gì đó, thì đã thấy phía dưới bị cắn một cái
Tần Thọ cười nói:

-Ngươi coi ngươi là ta à
Cạch
Quả nhiên, Từ căn bản không cắn nổi Tần Thọ, có điều Từ giống như là con mèo nhỏ phát điên, ở trong ngực Tần Thọ vừa đá vừa đạp liên tục, tay cào, răng cắn, dùng hết các loại chiêu thức
Đáng tiếc, cơ thể của Tần Thọ cực kỳ cường hoành, đừng nói là Từ còn không tới Đại La Kim Tiên, cho dù là Lục Ngô cũng không thể đả thương được Tần Thọ
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ bỗng nhiên dừng lại
Tần Thọ cười nói:

-Từ bỏ
Từ không nói gì, tiếp tục cúi đầu, trong mắt hiện lên một vòng lãnh ý, như là rắn độc phát hiện chuột nhỏ
Tần Thọ bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, một khắc sau, Từ đột nhiên nâng đôi chân dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bịch
Tần Thọ nhìn Từ, rồi lại nhìn nhìn đệ đệ nhà mình, cuối cùng lại nhìn chân dài của Từ, sau đó hỏi một câu:

-Đau không
Từ ngẩng đầu lên, trong mắt to đều là nước mắt, dùng sức gật đầu, sau đó mắng:

-Trong đũng quần ngươi nhét Thông Thiên Long Trụ à
Tần Thọ nghe nói như thế, suýt chút bật cười
Theo lý thuyết mà nói thì người bị tập kích tiểu Tần Thọ là Tần Thọ phải nổi giận mới đúng
Nhưng mà Từ lại làm cho hắn không sao tức giận được, trong đầu đều là hình tượng cái kia có thể là Thông Thiên Long Trụ, trên mặt không nhịn được đã phủ lên một nụ cười kiêu ngạo
Có điều một khắc sau, Tần Thọ móc một cục gạch từ trong ngực ta nói:

-Khổng Tử nói: Đánh trận dùng gạch hồ, hung hăng hô, chiến đấu hô
Ta tin vậy
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô vang lên:

-Thỏ gia, thủ hạ lưu tình
Sau đó Kế Mông từ trên trời giáng xuống, một tay nâng Từ lên, sau đó xoay người chạy, chạy như điên…

Tần Thọ đứng tại chỗ, mơ hồ
Kế Mông cũng không phải Đại La Kim Tiên mà là cấp bậc Tứ Ngự
Mặc dù không có cách nào đánh đồng với loại bán thánh như Đế Tuấn, cũng không bằng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế là loại hậu thể quật khởi tuyệt thế yêu nghiệt, nhưng mà so với Tử Vi Đại Đế dựa vào phong thần, và Câu Trần là dự bị đi lên thì lợi hại hơn nhiều
Thực lực như vậy mà lại muốn chạy, Tần Thọ tuyệt đối không ngăn được
Trọng điểm là, sao con hàng này lại chạy giống như cháu trai vậy
Lúc này Từ cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy Kế Mông tới, dũng khí lập tức đại tráng lên, chỉ vào Tần Thọ kêu lên:

-Kế Mông, ta muốn ngươi giết con thỏ
Kế Mông nghe xong, vẻ mặt cười khổ, trong mắt đều là vẻ sợ hãi
Hắn mãi mãi cũng không thể nào quên được hình ảnh cái ngày đối mặt với sự khủng bố lúc con thỏ bạo phát, loại ở áp chế tuyệt đối của đỉnh chuỗi thức ăn kia khiến hắn suýt chút nữa tự đem mình đi nấu, quá khủng bố
Hắn bây giờ không có can đảm động thủ với Tần Thọ
Huống chi, sau lưng Tần Thọ còn có người, một người mà hắn tuyệt đối không chọc nổi, hoặc là nói là mấy người
Từ thấy Kế Mông chạy, không quay đầu lại, tức giận đến oa oa kêu to:

-Kế Mông, tên hỗn đản nhà ngươi
Ngươi dám không nghe lời của ta
Kế Mông nói:

-Ta không thể trêu vào cái con thỏ kia, công chúa, ngài vẫn nên yên tĩnh chút đi
Từ tức đến cái mũi cũng lệch đi, quay đầu nhìn về phía Tần Thọ, mắng:

-Con thỏ, ngươi đừng phách lối, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh ngươi, hung hăng đánh ngươi, đánh chết ngươi
Tần Thọ thì duỗi một ngón tay ra, ngoắc ngoắc Từ nói:

-Ngươi qua đây đi
Từ nghiến răng nghiến lợi, rất muốn mắng lại, đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng cũng không biết còn có cái gì có thể uy hiếp con thỏ
Chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa
Từ đi rồi, Tần Thọ liếc nhìn Lục Ngô trên mặt đất
Chu Bất Hoặc lại gần hỏi:

-Thỏ gia, tên này làm sao bây giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.