-Đừng đánh nữa Thấy cảnh này, Hằng Nga hô lên, những người khác cũng hô hoán theo Nhưng mà lúc này, Tần Thọ đã hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa, không ai có thể tới gần hắn nửa bước Ngô Cương đi ra, thấy cảnh này thì thở dài một hơi -Ngô Cương sao vừa rồi ngươi không ngăn cản con thỏ này cuồng hóa - Mèo Béo phàn nàn nói Ngô Cương lắc đầu nói:
-Vừa rồi ta bị thánh nhân khóa chặt, không động đậy được Mèo Béo ngạc nhiên nói:
-Cái gì Sau đó Mèo Béo giật cả mình nói:
-Tên cháu trai kia cố ý Ngô Cương gật đầu nói:
-Đúng vậy, hắn cố ý, cố ý dẫn dắt Tần Thọ cuồng bạo ở chỗ này Nếu như con thỏ lục thân không nhận, vầng trăng này sẽ bị một quyền của hắn hủy diệt… Ai trong chúng ta cũng không sống nổi Hàn Nguyệt lo lắng nói:
-Chúng ta không làm được cái gì sao Ngô Cương lắc lắc cánh tay nói:
-Còn có thể làm chút chuyện Nói xong, Ngô Cương nâng mặt trăng lên, xoay người chạy Đám người này thấy vậy:
-&@₫=(.. Nhưng mà Ngô Cương khẽ động, Tần Thọ cũng chú ý tới, mây mù bốc lên bên trong hai mắt, gầm lên giận dữ:
-Buông xuống, chết Tần Thọ đấm ra một quyền, hư không nổ nát vụn Tất cả mọi người chỉ có một loại cảm giác, đối mặt với sức mạnh này, nhất định sẽ phải chết Không có bất kỳ cơ hội sinh tồn nào -Đừng Một bóng người đột nhiên xông ra từ mặt trăng, nhào về phía nắm đấm của Tần Thọ Đó chính là Hằng Nga -Cẩn thận Đám người gần như là cùng kêu lên Mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào trên người Hằng Nga, trong nháy mắt, sự hỗn độn bên trong con ngươi của Tần Thọ thanh tỉnh hơn một chút, sau đó cắn răng một cái, vung tay:
-Cút Vào khắc cuối cùng, Tần Thọ mạnh mẽ đánh về một bên khác Sau đó vỗ ót một cái, hét lớn:
-Cút Cút ra khỏi đầu óc của lão tử Sau khi Tần Thọ dừng vỗ, thân thể bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, huyết sắc rút đi, biến thành con thỏ trắng mập mạp lần nữa Hằng Nga thấy vậy, nhanh chóng chạy đến, bế Tần Thọ lên, khóc ròng nói:
-Tần Thọ, ngươi làm ta sợ muốn chết Tần Thọ nghe vậy, thân thể run lên, hắn muốn nói cái gì đó, những mà nghĩ đến cái chết của Tiểu Gà Tây, của đám người Lý Trinh Anh, Tôn Ngộ Không, Bình Đầu Ca, một cỗ hận ý ngập trời kia không ép xuống được Hàm răng của hắn không ngừng đụng vào nhau, căn bản là nói không ra lời Qua nửa ngày, Tần Thọ mới nói ra được mấy chữ:
-Ta muốn giết người Hằng Nga cũng sững sờ, sau đó khẽ nâng đầu lên, vô cùng nghiêm nghị nhìn Tần Thọ, hỏi:
-Có nắm chắc không Tần Thọ dùng sức gật đầu:
-Ta biết phải giết bọn hắn như thế nào Hằng Nga xoa mặt Tần Thọ nói:
-Ta vốn nên ngăn cản ngươi đi, nhưng mà ta biết, bộ dạng này của ngươi, sống sót còn khó chịu hơn so với chết Đi đi, làm điều mà ngươi muốn làm Tần Thọ gật đầu một cái, nhảy ra từ trong ngực Hằng Nga, quay người nhìn về phía sâu trong tinh không, bước đi từng bước một Hằng Nga nhìn bóng lưng của Tần Thọ, nói:
-Ta sẽ ở trước cửa nhà chờ ngươi…
Thân thể Tần Thọ run lên, hắn biết, nếu như hắn chết, Hằng Nga cũng sẽ vẫn chờ hắn như thế, cho dù là qua bao nhiêu năm tháng Có đôi khi, chờ đợi còn khó chịu hơn so với chết Có điều, Tần Thọ vẫn đi, bởi vì sự thật đã chứng minh, thủ ở trên mặt trăng thì hắn không bảo vệ được thân nhân, bằng hữu của mình Phòng thủ tốt nhất, không phải là lời hứa hẹn của người khác, mà là hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Dù cái đại giới phải trả này – quá lớn, quá lớn Đi trong hư không, trong đầu Tần Thọ lóe lên đoạn đối thoại của hắn với Vô [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vô nói:
-Ngươi là ai Chúng ta không nói trước được, có điều ta phải nói cho ngươi biết, ta sẽ hủy diệt thế giới của các ngươi Tần Thọ nói:
-Ta biết rồi, sau đó thì sao Vô nói:
-Hồng Quân không ngăn cản được ta, giống như năm đó, ta hủy diệt Hạo Thiên Thiên Đình Tàn sát tất cả sinh linh, không phân mạnh yếu Lần này, ta sẽ chỉ làm càng triệt để hơn Tần Thọ nói:
-Vì sao ngươi muốn nói với ta những thứ này Vô nói:
-Bởi vì ta cảm thấy trò chơi này quá đơn giản… không thú vị Cho nên gia tăng thêm chút độ khó cho mình, sao hả Muốn chơi sao Tần Thọ hé mắt, lắc đầu nói:
-Không chơi Vô ngạc nhiên nói:
-Ngay cả quy tắc trò chơi ngươi còn chưa nghe đã nói là không chơi Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:
-Chuyện khiến ngươi vui, ta không làm, ngươi liền không vui Vậy thì đương nhiên ta sẽ vui vẻ… vậy thì vì sao ta phải chơi với ngươi Vô sững sờ ngay tại chỗ, một lát sau, nhả ra mấy vòng khói nói:
-Hắn…Vậy mà con mẹ nó, rất có đạo lý Tần Thọ gật đầu với vẻ đương nhiên Vô nói:
-Vậy thì thêm thẻ đánh bạc đi, ngươi chơi với ta, ta cảm đoan, không cần biết kết cục như thế nào, bên trên vầng trăng kia của ngươi một cọng cỏ cũng không thiếu Không cần biết là có phải người của ngươi hay không, chỉ cần ở trên mặt trăng, ta sẽ không gây phiền phức cho bọn họ Thế nào Tần Thọ nghe đến đây, mắt sáng rực lên, vỗ tay một cái nói:
-Nói đi Vô cười nói:
-Đây là đồng ý rồi à… trò chơi rất đơn giản Giết ta Tần Thọ nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, sau đó nghiêng đầu, cười khan nói:
-Ngươi, đây… yêu cầu này của ngươi, thật đúng là… khiến cho ta trở tay không kịp Cái kia, ngươi chắc chắn không phải là đang nói đùa Vô thổi một vòng khói ra, hỏi ngược lại:
-Ngươi cảm thấy, ta giống như là đang nói đùa không Tần Thọ lập tức móc ra một cây đao, nói:
-Đưa cổ của ngươi qua đây, ta cho ngươi một cái BUF Vô:
-@#%.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vô bị sặc điếu thuốc, ho khan nửa ngày, lúc này mới nói:
-Buông xuống, buông xuống… đồ chơi kia của ngươi không có tác dụng với ta Phốc Một cây đao cắm vào huyệt thái dương của Vô Vô hé mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Thọ nói:
-Ta đã nói rồi, không có tác dụng Phốc Một cây đao lại cắm vào huyệt Thái Dương khác của Vô Nhất thời, trong nháy mắt, Vô từ một người hóa thân của thiên đạo, biến thành Ngưu Ma Vương Mặt Vô đen nhánh…
Tần Thọ cảm thán nói:
-Hình như, còn thiếu một cái gì đó Nói xong, Tần Thọ lấy ra một cái vòng vàng…
Vô nói:
-Làm gì thế Tần Thọ nói:
-Khuyên mũi Nói xong, còn ước lượng cái mũi của Vô một chút -Cút Vô không nói hai lời, lập tức đá Tần Thọ sang một bên