Công Chúa Quá Ác Liệt Ôm Chặt Nàng Bắp Đùi Phía Sau Thật Là Thơm!

Chương 2: Ma Chủ Thái Tuế!




Chương 2: Ma Chủ Thái Tuế
Dương An giẫm lên lớp tuyết trắng dưới chân, chợt hướng đám vô lại tử kia xông tới, tốc độ cực nhanh, không đợi Trần Tam cùng đồng bọn kịp phản ứng, hắn đã nghiền nát bông tuyết ven đường
Trong chớp mắt như điện đã xông đến trước mặt đám lưu manh
Mặc dù đang cơn giận dữ, nhưng đầu óc Dương An vẫn vô cùng tỉnh táo
Biết rõ đạo lý bắt giặc phải bắt vua, hắn không màng đến những kẻ khác mà chỉ nhìn chằm chằm Trần Tam, tên cầm đầu
Hắn vung nắm đấm từ dưới đánh lên, đấm mạnh vào bụng Trần Tam
Trần Tam tuy có chút võ nghệ trong người, nhưng trong tình thế vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn căn bản không thể né tránh cú đấm gấp gáp của Dương An, đành phải chịu đựng
Ầm
Một tiếng vang trầm đục
Quyền kình vô hình làm chấn động lớp tuyết rơi xung quanh
Dương An tay chân mảnh khảnh, nhìn qua chẳng có chút sức lực nào, Trần Tam ban đầu không hề coi hắn là chuyện quan trọng, cứ nghĩ chịu một đấm thì cũng không sao, gắng gượng là qua được
Thế nhưng, giây tiếp theo, hắn cảm thấy không ổn
Thứ đánh trúng hắn dường như không phải nắm đấm mà là thiết chùy, mà còn là thiết chùy đang xoay tròn
Cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ phần bụng đã khiến cơ thể hắn tê dại ngay lập tức
Bàn tay Trần Tam đang nắm kéo Dương Ninh vô lực buông lỏng
Mồ hôi trên trán hắn túa ra, lưng khom lại như con tôm lớn, ôm lấy vùng gan liên tục run rẩy, cuối cùng ngã phịch xuống đất tuyết dày cộp
Nghiêng đầu một cái, miệng đã sùi bọt mép và hôn mê
Giải quyết xong một người trong nháy mắt
Dương An không những không nguôi giận, ngược lại sát khí trong mắt càng nặng, dường như có ánh hồng quang lập lòe
Hắn nhanh chân đuổi theo những kẻ còn lại đang ở trên đất tuyết
“Súc sinh
Còn có các ngươi!!”
Tiếng gầm rống khiến đám lưu manh bọn chúng run bắn cả người
Lão đại chỉ một cái đối mặt đã gục
Mấy tên còn lại làm sao còn có gan tỏ vẻ hùng hổ
Chúng đỡ lấy Trần Tam, tên thủ lĩnh đang bất tỉnh, phi như bay ôm đầu tháo chạy, vừa chạy vừa kêu, “Giết người
Dương gia nhị lang giết người!!”
“Đừng chạy súc sinh
Lão tử hôm nay liền giết các ngươi!!!”
Thấy Dương An vẫn truy đuổi, nước mắt đám lưu manh kia sợ đến mức trào ra, chúng vung chân chạy nhanh hơn, đất tuyết quá trơn, ngã lăn trên đất không kịp đứng dậy, liền như chó vậy, dùng cả tứ chi bò chạy
Sợ mất mật, chúng không dám quay đầu lại
Chờ chạy đi thật xa, chúng mới dám đánh bạo hét lớn một câu, “Việc này chưa xong đâu, ngươi chờ đó cho ta!”
Sau đó, chúng để lại một chuỗi dấu chân hỗn loạn trong đất tuyết, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi
Sát khí trong mắt Dương An dần dần tiêu tán
Sau khi kéo căng cơ thể rồi trầm tĩnh lại, hắn từng ngụm từng ngụm thở ra sương trắng, trong cơ bắp cánh tay phải vừa ra quyền truyền đến từng trận đau nhức
Tiếp theo, một đạo tin tức hiện lên trong đầu hắn
Thức tỉnh thiên phú: 【 Ma chủ Thái Tuế 】
Hiệu quả
【 Ma chủ từ trời rơi xuống 】: Không tồn tại bình cảnh, không tồn tại cảnh giới bất ổn, chỉ cần có tài nguyên liền có thể không ngừng đột phá
【 Uy thế của hung thần 】: Không tồn tại giới hạn ngộ tính, có khả năng học được tất cả công pháp
【 Mệnh phạm Thái Tuế 】: Ở trạng thái bình thường, chiến lực, phòng ngự, cảm giác và tất cả năng lực khác tăng lên gấp ba
Khi chủ động mở ra thì tăng vọt gấp mười
Trong gió lạnh, Dương An có chút thở hổn hển, hoạt động nắm đấm bị tê dại
Sau khi bình tĩnh lại, hắn thầm nghĩ
Đây là phúc lợi xuyên qua của ta
Kim thủ chỉ (tính năng đặc biệt)
Thảo nào ta, một thư sinh yếu ớt, lại có thể một quyền đánh bất tỉnh tên lưu manh kia
Xem ra là trong lúc vô tình, do nổi giận mà phát động năng lực 【 Mệnh phạm Thái Tuế 】
Rất tốt
Một năng lực rất trực tiếp và bá đạo
Ta thích
Đang chuyên chú đọc những tin tức trong đầu, Dương An không hề chú ý rằng tỷ tỷ Dương Ninh bên cạnh đã trố mắt há hốc mồm
Đệ đệ nhà mình vốn ôn tồn lễ độ, lại là một quân tử có lòng giúp người thiện chí
Cả ngày không phải đọc sách thì cũng là viết chữ, hắn học đánh người từ khi nào
Lại còn một quyền đã đánh người ta thành ra thế này
Sùi bọt mép luôn
Vì quá kinh sợ, Dương Ninh quên cả chuyện đám lưu manh vừa vô lễ với nàng
Hoàn hồn trở lại, nàng thấy Dương An mặc phong phanh, lại còn đi chân trần giẫm trên đất tuyết, vội cởi áo ngoài của mình ra quấn lên người Dương An, kéo hắn vào trong phòng
“Sao giày cũng không mặc đã chạy ra ngoài
Lỡ bị đông lạnh thì làm sao bây giờ!”
“Trên đầu ngươi còn đang bị thương đó!”
“Nhị lang, có chỗ nào không thoải mái không, nếu có thì nhanh chóng nói với tỷ tỷ!”
Bởi vì trên Dương An còn có ca ca đã chết yểu, cho nên những người quen đều gọi hắn là nhị lang
Dương gia nhị lang…
Nhị lang…
Võ Tòng
Dương Tiễn
Emmm…
Nghe những lời lo lắng của Dương Ninh gần như tràn ra, lòng Dương An thấy ấm áp, “Không sao đâu tỷ, ngủ một giấc, ta cảm giác thân thể tốt hơn nhiều.”
Để Dương Ninh yên tâm, Dương An còn nhảy nhót hai lần trước mặt nàng
Nhảy khá cao
Nước tuyết tan chảy để lại mấy đôi dấu chân buồn cười trên mặt đất đen như mực
Xác nhận đệ đệ thực sự không sao, Dương Ninh nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó vành mắt đỏ lên, nước mắt liền trào ra, dáng vẻ nàng khóc như mưa thực sự khiến người ta đau lòng
“Tỷ, ngươi khóc gì vậy
Ta đây không phải đã ổn rồi sao.”
Dương An vội vàng an ủi, sau đó liền thấy bàn tay nhỏ của Dương Ninh hất lên, không biết từ đâu lấy ra một cái chày cán bột, vừa rơi nước mắt, vừa đổ ập xuống đánh tới người hắn: “Ngươi cái đồ đáng đâm ngàn dao này
Nói tự sát liền tự sát!”
“Tỷ tỷ trên đời này chỉ còn mình ngươi là người thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi nếu là chết rồi, để tỷ tỷ sống thế nào!”
“Làm sao đi gặp cha nương dưới mặt đất
!”
“Ta đánh chết ngươi

!”
Dương An:
Cái chày cán bột trong tay Dương Ninh được sử dụng xuất thần nhập hóa
Nàng vung múa còn nhỏ và dày hơn cả bông tuyết đang bay xung quanh, Dương An trong nháy mắt liền chịu đựng mấy lần đòn
Nhìn cái thủ pháp này, ngày thường xem ra nàng không ít lần đánh đệ đệ
Dương An vừa chạy vừa hô: “Ngươi có thủ đoạn này, sao vừa nãy không dùng trên người tên lưu manh kia, ngược lại dùng trên thân đệ đệ thân yêu của ngươi?!”
“Hừ
Còn dám mạnh miệng
Giễu cợt tỷ tỷ đúng không?!” Dương Ninh lau nước mắt, tay đánh càng hung ác hơn
Hai tỷ đệ một người chạy phía trước, một người đuổi phía sau, quay tròn quanh chiếc bàn gỗ cũ
“Khụ khụ khụ…”
Mãi đến khi tiếng ho khan dồn dập truyền đến từ phòng ngủ chính, hai tỷ đệ mới dừng bước, nhìn nhau
“Là tỷ phu tỉnh!”
“Là tỷ phu ngươi!”
Dương Ninh ném chày cán bột đi, nhanh chóng chạy về phòng ngủ chính
Dương An theo sát phía sau, vừa vào cửa hắn đã ngửi thấy một cỗ mùi thuốc xông lên mũi, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, ánh nến theo cơn gió nhẹ khi mở cửa mà chập chờn, u ám nặng nề, có chút khó chịu
Tỷ phu Lý Nham nằm trên giường
Vốn cao lớn thô kệch, hắn gầy đi vài vòng, sắc mặt vàng như sáp như giấy vàng, môi và mí mắt tím xanh một mảng
“Phu nhân, nhị lang…”
Lý Nham khàn khàn gọi tỷ đệ Dương gia
Trượng phu bị thương thành tình trạng như thế này, nước mắt Dương Ninh vừa dừng suýt nữa lại như chuỗi hạt châu bị đứt rơi xuống
Nàng bước nhanh đến bên giường, nắm chặt tay hắn, “Phu quân.”
Lý Nham cố nặn ra một nụ cười
“Sao vẻ mặt cầu xin… Nào đó không phải đã tỉnh rồi sao.”
“Ta còn tưởng rằng chàng không tỉnh lại được!” Dương Ninh lau lệ quang nức nở nói, “Chàng đã hôn mê một ngày một đêm, hiện tại cảm thấy thế nào?”
Dương An cũng ở bên cạnh ân cần nói: “Tỷ phu có tốt hơn chút nào không.”
“Tốt hơn nhiều.”
Lý Nham gật đầu, ánh mắt chú ý tới trên đầu Dương An quấn một vòng vải trắng, “Nhị lang sao lại bị thương…” Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Lý Nham biến đổi, “Có phải đám vô lại ở Vương thị tiền trang đánh ngươi không!”
Dương An nói dối: “Làm gì có người đánh ta nha, tự ta không chú ý nên ngã thôi.”
“Đừng có lừa gạt ta
Ngã làm sao mà ngã thành ra thế này
Nhất định là đám người ở Vương thị tiền trang làm, nhất định là Vương cẩu Nhi đám sài lang kia ức hiếp các ngươi!”
Nghe đến cái tên Vương cẩu Nhi
Lòng Dương An chùng xuống
Vương cẩu Nhi là một tên lưu manh vô lại nổi tiếng ở Vân Châu Thành, trước kia dựa vào đánh nhau, cậy hung ác, được quý nhân thưởng thức bước lên võ đạo, thành một loại võ giả
Phía sau, hắn xây dựng Vương thị tiền trang
Dựa vào thế lực chống lưng, Vương cẩu Nhi tùy ý làm bậy, chỉ cần hắn nhìn chằm chằm, cho dù có núi vàng núi bạc cũng phải cửa nát nhà tan
Lý Nham vì cứu người mà đánh chết hung thú nuôi của quý nhân
Không chỉ cần tiền trị chân, còn phải trù tiền bồi thường cho quý nhân
Gấp gáp chờ tiền tiêu, tỷ đệ Dương gia không còn cách nào, chỉ có thể tìm tới Vương cẩu Nhi
Lúc ấy ký kết khế ước là hai tháng sau trả tiền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng hôm nay Trần Tam đã đến đòi nợ
Quả thực là khinh người quá đáng
Không muốn để Lý Nham lo lắng, Dương An cười nói: “Đừng có đoán mò, không có chuyện gì.”
Dương Ninh cũng nói sang chuyện khác: “Phu quân hôn mê lâu như vậy, có phải đói bụng rồi không
Nhị lang cũng đói bụng chưa
Trong nồi vẫn còn cháo đây
Chờ ta đi múc cho các ngươi ngay!”
“Nhị lang nhìn xem tỷ phu ngươi.”
Để lại lời nói, Dương Ninh bước nhanh chạy đến phòng bếp
Vén vung nồi đồng to bằng cái thớt, bên trong chỉ còn lớp cháo loãng, Dương Ninh cầm cái muỗng cạo sạch đáy nồi sắt, mới múc ra hai bát
Ục ục ~
Hai ngày qua Dương Ninh cũng chỉ ăn chưa đến nửa chén cơm
Giờ này nàng cũng đói bụng
Nàng mượn hơi nóng trong nồi múc nửa bát nước lạnh đi vào, nhúng sạch những hạt gạo còn sót lại dưới đáy nồi, rồi đem phần nước trở nên trắng đó đựng vào bát, làm như cháo loãng uống
Phần trên cái muỗng cũng không lãng phí, liếm sạch sẽ
Ăn xong
Dương Ninh kéo qua miếng vải trắng định lau miệng
Suy nghĩ một chút lại đặt miếng vải trắng xuống, cố ý để lại một chút vết nước cháo ở bên miệng
Cứ như vậy, nàng bưng hai bát cháo đặc trở về phòng ngủ chính
Nàng cười nói với Dương An và Lý Nham: “Nhị lang, phu quân, các ngươi mau ăn khi còn nóng.”
Dương An cũng hôn mê hơn nửa ngày
Trong bụng trống rỗng, nghe được mùi thơm của cháo cũng thấy đói bụng, nhận lấy bát cháo vàng óng từ tay Dương Ninh, ngửi mùi thơm của hạt kê, thèm ăn nhỏ dãi hắn sột soạt sột soạt đổ mấy cái
Không bao lâu đã uống hết
Còn cảm thấy trong bụng đói meo, đang định hỏi Dương Ninh còn nữa không, Dương An mới chú ý tới tỷ tỷ chỉ bưng tới hai bát cháo
Một bát cho mình, một bát đút cho tỷ phu
Vậy nàng ăn cái gì
Dương An vội vàng hỏi: “Tỷ, sao ngươi không ăn?”
“Ta mới vừa ở trong phòng bếp nếm qua rồi, ngươi mau ăn đi.” Dương Ninh cười lau đi vết cơm dính ở khóe miệng, ngồi ở bên giường cầm thìa đút Lý Nham
Dương An yên lòng
Vẫn còn đói, hắn nói: “Tỷ còn nữa không?”
“Có, chờ tỷ tỷ cho phu quân ăn xong liền đi nấu cho ngươi, ăn nhiều một chút thân thể mới có thể nhanh khỏe.” Đôi mày liễu mảnh khảnh của Dương Ninh cong lên, cười rất đẹp mắt
Nàng thổi thổi hơi nóng trên cháo, đút cho Lý Nham
Cháo vừa mới vào miệng, Dương An thấy tỷ phu đột nhiên ho khan kịch liệt, phun ra hết cả miếng cháo vừa ăn
Dương An vội vàng buông bát xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ lấy lưng hắn
Chờ ổn hơn một chút, Lý Nham sắc mặt ố vàng nhắm mắt nằm trên giường, làm sao cũng không ăn trôi đồ vật
Ngay cả nước cũng uống không vào
“Làm sao vậy
Đây là làm sao vậy
Vừa rồi không phải đều tốt hơn chút sao!?” Mắt thấy Lý Nham mới tỉnh lại lại trở nặng, Dương Ninh vội vàng nói: “Nhị lang, ngươi nhìn tỷ phu, ta đi gọi Hà lão tiên sinh bên cạnh đến!”
Dương An nói: “Tỷ vẫn là ta đi thôi.”
“Đầu ngươi còn chưa lành, đừng có chạy lung tung.” Dương Ninh gấp gáp bận rộn sợ hãi chạy ra khỏi cửa phòng
Nhìn bóng lưng vất vả của Dương Ninh, Dương An rất là đau lòng
Hắn thở dài lấy ra một chiếc khăn mặt muốn giúp Lý Nham lau mồ hôi trên cổ, lúc đầu Lý Nham sắp hôn mê lại lần nữa mở mắt ra
Dương An vui vẻ nói: “Tỷ phu ngươi tỉnh rồi!”
Lý Nham cười cười nói: “Nhị lang, tỷ tỷ ngươi đi xa chưa?”
“Đi xa là đi xa.” Nhìn dáng vẻ của Lý Nham như vậy, Dương An hơi có chút do dự mà nói: “Tỷ phu, ngươi không phải là giả vờ đó chứ?”
“Quả nhiên, trong nhà chúng ta chỉ có ngươi là thông minh nhất.”
Lý Nham cười hàm hậu một tiếng
Dương An có chút tức giận, “Vì cái gì a?!”
Lý Nham chỉ vào hai chân của mình cười khổ nói: “Ta bị phế rồi, thế đạo này khó khăn, về sau ngươi và tỷ tỷ ngươi dẫn theo ta, một tên phế nhân, làm sao sống qua
Ta chết thì sẽ không liên lụy các ngươi…”
“Lý Nham
Ngươi nói cái gì hỗn trướng lời nói đây!”
Dương An nổi giận
Lý Nham mặc dù sinh ra cao lớn thô kệch, đen thui như nông dân, hắn đứng chung một chỗ với tỷ tỷ xinh đẹp quả thực không phải một bức họa
Nhưng làm người lại hết sức trung hậu ôn hòa
Dương Ninh ngoài mềm trong cứng, lúc Dương An còn bé không ít lần bị cái chày cán bột trong tay nàng đánh
Mỗi lần đều là tỷ phu Lý Nham đứng giữa ngăn cản
Đến tuổi đọc sách, Dương An ở bên ngoài đánh nhau thua, không dám nói cho Dương Ninh, cũng đều là lén lút nói cho Lý Nham, ngày hôm sau tỷ phu liền sẽ dẫn hắn lấy lại danh dự
Từ học đường khi trở về còn sẽ mua bánh thịt heo cho hắn
Trong lòng Dương An, tỷ phu cũng giống như tỷ tỷ, đều là những người thân không thể cắt bỏ trong cuộc đời hắn
Dương An bình tĩnh lại, an ủi Lý Nham nói: “Tỷ phu ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta và tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp trị tốt ngươi, nhất định sẽ!”
Lý Nham lắc đầu thở dài: “Vô dụng nhị lang, hai chân của ta chính ta biết, trị không hết, huống hồ vì ta, nhà chúng ta còn thiếu nợ bạc của Vương cẩu Nhi, tên kia là kẻ có thể đem xương người nhai nát ép ra dầu.”
“Không trả nổi bạc, hắn sẽ còn tới cửa.”
“Hắn là một võ giả nhập phẩm, ngươi và tỷ ngươi không đối phó được hắn, ta đã bị phế đi, tiếp tục sống chỉ làm liên lụy hai tỷ muội ngươi.”
“Tỷ phu không muốn liên lụy…”
“Nói cái gì liên lụy
Chúng ta không phải người một nhà sao

!” Dương An nắm chặt khăn mặt gầm nhẹ
Mắt hổ của Lý Nham hiện ra lệ quang
Hắn kéo cánh tay Dương An hít sâu một hơi nói: “Nhị lang, ngươi nghe ta nói
Tỷ phu mặc dù chỉ là một tiểu quan lại trong phủ nha, nhưng tốt xấu có quan thân
Ta không ăn đồ vật chết đói không tính tự sát, đến lúc đó ngươi và tỷ ngươi có thể nhận được mấy chục lượng bạc cứu trợ.”
“Mà còn, ta đi lên chiến trường lập qua công, có tước vị.”
“Chờ ta chết, ngươi đi tìm tiền chủ bộ trong nha môn chuẩn bị một chút thừa kế tước vị của ta, về sau ngươi và tỷ ngươi mỗi năm còn có mấy lượng bạc có thể cầm.”
“Vương cẩu Nhi hung ác.”
“Cầm bạc các ngươi cũng nhanh thoát đi Vân Châu.”
“Về sau chiếu cố thật tốt tỷ tỷ ngươi, còn có dù sao cũng đừng đem chuyện này nói cho tỷ ngươi, nàng không chịu được.”
Nghe những lời này, lòng Dương An như dao cắt, khó chịu không nói nên lời
“Hà lão tiên sinh ngài nhanh lên!”
Hà lão tiên sinh liền ở tại đối diện phường, không bao lâu Dương Ninh đã mời hắn tới
Nghe tiếng bước chân của hai người đang tiến đến
Sợ Dương An không đồng ý với mình, đem việc này nói cho Dương Ninh, Lý Nham khẩn trương kéo cánh tay Dương An, nắm đến mức hắn đau nhức, “Nhị lang
Mây sâu
Ngươi mau đáp ứng ta đi
Ngươi nếu không đáp ứng, tỷ phu cho dù chết, dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt!”
Lòng Dương An cũng không phải làm bằng đá, làm sao có thể gật cái đầu này
Thấy hắn từ đầu đến cuối không đáp ứng, Lý Nham dưới sự kích động lại muốn cắn lưỡi, Dương An kinh hãi vội vàng nhét khăn mặt vào miệng hắn, nhưng vẫn không ngăn cản được
Mắt thấy khóe miệng Lý Nham sắp chảy máu
Dương An cắn răng hàm đến nát, “Ta đáp ứng ngươi
Tỷ phu ngươi mau buông ra, ta đáp ứng ngươi còn không được sao

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
!”
Trước khi Dương Ninh và Vương y sư vào cửa, Lý Nham cười như trút được gánh nặng, phảng phất bây giờ chính là chết cũng nhắm mắt
Dương Ninh trở về
Vừa vào cửa nàng liền vội vã nói: “Hà lão tiên sinh, ngài mau xem cho tướng công nhà ta!”
“Thật tốt, Lý phu nhân chớ có nóng vội.”
Dương An nghe tiếng nhìn, người nói chuyện là vị lão giả tuổi gần bảy mươi, tóc trắng xóa, chống gậy đi theo sau lưng Dương Ninh đi vào cửa
Vị này chính là Hà lão tiên sinh, là lang trung duy nhất trong phường Vĩnh Thọ của bọn họ
Dương An tránh ra vị trí bên giường, Dương Ninh đỡ lấy hắn ngồi xuống bên cạnh Lý Nham, cẩn thận vì đó bắt mạch
Y thuật của Hà lão tiên sinh có chút tinh xảo
Ngày thường Dương An có gì cảm mạo cảm cúm, tìm hắn xem một chút, mở mấy vị thuốc, ăn nửa ngày nhất định khỏi
Nắm lấy cổ tay Lý Nham, lông mày Hà lão tiên sinh nhăn lại thật chặt, hắn vội vàng tách miệng Lý Nham ra cẩn thận xem xét bựa lưỡi, lại đẩy mí mắt ra tường tận xem xét con ngươi, một lát sau tức giận nói: “Cái gì lang băm
Lại cho Lý Bất Lương kê Cửu Diệp Lan thảo làm thuốc!”
“Cửu Diệp Lan thảo chính là thuốc ngăn chặn!”
“Thường dùng để trị liệu người trúng độc, nhằm ngăn trở kinh mạch, Lý Bất Lương vốn là đả thương gân cốt bên hông, giờ phút này cần nhất lưu thông máu thông lạc, dùng như vậy hổ lang chi dược, chẳng phải là tổn thương càng thêm tổn thương
Đến làm cho kinh mạch bên hông đứt đoạn!”
Cửu Diệp Lan thảo chính là đơn thuốc do Hồi Xuân đường kê
Nhìn thấy Trần Tam tới cửa, Dương An liền mơ hồ đoán được, người Vương thị tiền trang cùng Hồi Xuân đường cùng nhau thiết lập ván cục hãm hại nhà bọn họ
Tuy nói đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này hắn vẫn như cũ sát khí dâng lên
Dương An không biết được cũng không hiểu, tại sao khoảng thời gian tốt đẹp bọn họ đang trải qua, lại đắc tội Vương cẩu Nhi đám người kia, phải bị hại như vậy
Nhìn xem Lý Nham đang hôn mê, Dương Ninh cố nén rơi lệ, hiện tại nàng đã không dám mơ ước xa vời Lý Nham đứng dậy, chỉ cần có thể sống được là được, “Hà lão tiên sinh, phu quân ta luôn luôn hôn mê không cách nào ăn đồ ăn là sao nguyên nhân bệnh?”
“Hôn mê
Không cách nào ăn?”
Hà lão tiên sinh hơi sững sờ, vừa cẩn thận chẩn bệnh cho Lý Nham lần nữa
Lý Nham trong lòng còn có ý chí muốn chết
Cho dù y thuật Hà lão tiên sinh tinh xảo, cũng không thể đoán ra nguyên nhân bệnh chỗ
Dù sao bệnh nghèo nào có thuốc nào có thể trị
Bận rộn hồi lâu, Hà lão tiên sinh chỉ mở ra cái phương thuốc dưỡng huyết bổ khí
“Lão tiên sinh, phu quân ta thật không cứu nổi sao?” Dương Ninh nắm chặt phương thuốc khó khăn hỏi
Hà lão tiên sinh thở dài lắc đầu
Dương Ninh hoảng hốt một cái
Dưới chân mềm nhũn mất đi tất cả khí lực ngã ngồi bên giường
Thường thấy sinh ly tử biệt, Hà lão tiên sinh biết lúc này nói gì đều vô dụng, không quấy rầy, chống gậy xách hòm thuốc chuẩn bị rời đi
Dương An chợt đỡ lấy hắn, “Hà lão tiên sinh, nào đó đưa ngài đi.”
Hà lão tiên sinh có chút ngoài ý muốn
Dìu lấy Hà lão tiên sinh đi ra Dương gia đại viện hướng trong nhà hắn đi đến
Nửa đường, Dương An kéo tay áo lấy ra túi đựng bạc vụn tích lũy mấy năm, nhét vào tay thầy thuốc, cung kính bái nói: “Lão tiên sinh, thương tổn của tỷ phu ta có trị tốt khả năng không?”
Hà lão tiên sinh liếc nhìn bạc trong tay thở dài nói: “Thương thế này của Lý Bất Lương cực nặng, tổn thương tới tủy sống bên trong, khả năng chữa trị rất nhỏ, trừ phi có thể tìm tới linh dược có thể tiếp gân nối xương, không phải vậy…”
“Lão tiên sinh có biết chỗ nào có thể tìm được dạng này thuốc?”
Dương An chưa từ bỏ ý định tiếp lấy thỉnh giáo
Hà lão tiên sinh xoa xoa chòm râu hoa râm, nhìn Dương An thêm vài lần một lát sau mở miệng, “Dạng này linh dược có là có, Vân Lĩnh Sơn bên ngoài Vân Châu Thành liền có, tên là Hắc Ngọc Liên hoa.”
“Đáng tiếc hiện tại chính là rét đậm, trời đông giá rét tuyết lớn ngập núi, tuyết lĩnh nhiều hung thú, thuốc kia mà lại còn rất dài trên vách núi cheo leo, có nhiều hung thú thủ hộ, đến cả thợ săn lão luyện cũng không dám lúc này đi lấy.”
Hắc Ngọc Liên hoa sao
Dương An trong lòng vui mừng, lại từ miệng lão tiên sinh cẩn thận hỏi rõ Hắc Ngọc Liên hoa dáng dấp, biết nó hình như hoa sen, toàn thân đen nhánh là đặc thù
Chạy qua vô số cầu, cũng ăn vô số muối (kinh nghiệm đời)
Hà lão tiên sinh đã sớm sống thành nhân tinh
Nhìn ra tâm tư của Dương An, hắn khuyên nhủ: “Nhị lang làm việc phía trước còn phải nghĩ lại, thế đạo khó khăn, Lý Bất Lương đã ngã xuống
Ngươi đi mạo hiểm nếu là lại gặp phải chuyện gì, lưu Dương nương tử một mình làm sao sống sót?”
“Sống thật tốt, chính là đối chí thân lớn nhất báo đáp.”
“Lão hủ lời nói liền đến nơi này, nói nữa liền nhiều.”
“Dương Nhị Lang không cần tiễn.”
Gió lạnh cuốn bông tuyết thổi qua giữa hai người, Hà lão thầy thuốc đưa bạc trong tay lần nữa nhét về tay Dương An, chống gậy bước đi tập tễnh trở về viện tử của mình
“Đa tạ.”
Đối với bóng lưng hắn rời đi, Dương An sâu sắc cúi đầu
Về nhà, nhìn qua tỷ tỷ tuyệt vọng, và tỷ phu đang ngủ say chuẩn bị tuyệt thực mà chết
Dương An không nói một lời, trở lại trong phòng khoác lên mấy tầng áo bông giáp da, bó chặt đai lưng, mang đoản đao, khoác lên trường cung, cõng đầy ống tên
Tranh thủ lúc mặt trời còn sớm, hắn không quay đầu lại bước vào gió tuyết, chạy thẳng tới Vân Lĩnh Sơn mà đi
“Xin lỗi tỷ phu, Hà lão tiên sinh.”
“Đạo lý ta đều hiểu.”
“Nhưng… Để nào đó từ bỏ người nhà mà cầu sống, không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.