Đối đãi với một đệ tử kiệt xuất hiếm gặp, Tiêu Lão vừa mừng vừa lo
Mừng vì bản thân không uổng công một đời làm phu tử, truyền đạo giải hoặc; lo thì là sợ Quý Ngọc Trạch sẽ từ thần đàn rơi xuống, phá vỡ tất cả, đi sai một nước cờ, cả bàn đều thua
Từ xưa đến nay, chẳng ai là đi càng cao mà không rơi càng thảm
Nghe xong, sắc mặt Quý Ngọc Trạch không chút lay động, như bậc đức hạnh, đầu ngón tay khẽ cọ xát vào hoa lan điêu khắc trên chén trà
Hắn mỉm cười nhạt nhẽo, trong lòng không vướng bận điều gì khác mà đáp: “Tự nhiên.” Nói đoạn, tay trái nâng chén, tay phải lấy tay áo che, nước trà liền vào bụng
Lạnh buốt
* Trường Tước Nhai
Trời đã tối, khu phố rực rỡ đèn hoa còn náo nhiệt hơn ban ngày, Bách Phượng Các tiếng sênh ca uốn lượn, hương phấn không ngừng bay tỏa, thỉnh thoảng lại truyền ra vài câu đùa cợt trêu chọc
Những tửu quán san sát nối tiếp nhau đột nhiên sáng đèn lồng, ánh đèn rực rỡ, phản chiếu làm mặt trăng trong sáng cũng ảm đạm đi không ít
Khói thuốc quyện vào không gian vốn náo nhiệt mà lại vô tình
Bóng người chen chúc trùng điệp, Phù Nguyệt đứng một bên cửa lớn Bách Phượng Các
Gã sai vặt lo sợ bất an ngẩng mắt nhìn nàng, sợ chỉ một chút mất tập trung là nàng sẽ trượt chân đi vào
Rõ ràng là một vị khuê tú nhìn như yếu đuối, sao lại chịu hạ thấp thân phận đến nơi này
Nơi đây chính là chốn lang quân Kinh Thành tìm hoan mua vui, là nơi các nương tử Kinh Thành khinh thường, ngại làm bẩn mắt
Nghe nói Phù đại nhân cương trực công chính, gia phong nghiêm ngặt, trong phủ các nương tử quả thực có chút giữ quy củ
Hôm nay gặp mặt, dường như cũng không phải như vậy
Lại nói, Bách Phượng Các cá rồng lẫn lộn, nếu Phù Nhị Nương tử xảy ra chuyện, hắn khẳng định cũng không thoát khỏi liên can
Gã sai vặt tâm thần bất định, cũng không dám nói nhiều
Phù Nguyệt phiền não không thôi, vừa đi hỏi thăm người phụ nhân ở cuối phố kia
Đối phương nói sớm đã cùng tú bà thương nghị xong, hôm nay giữa trưa liền đem tiểu cô nương Giang Thiến bán vào Bách Phượng Các, nếu muốn hỏi điều gì, cứ đến Bách Phượng Các, không còn liên quan gì đến nàng
Đang lúc gã sai vặt suy tư nên làm thế nào uyển chuyển nhắc nhở Phù Nguyệt rằng trời đã không còn sớm, ở bên ngoài không an toàn, cần sớm về phủ thì nàng yên lặng xoay người: “Về phủ thôi.” Mình không phải là người quan phủ, cũng không phải thân nam nhi, nếu cứ với bộ dạng này mà đi vào, sợ còn chưa về đến quý phủ, tin tức đã truyền ra
Đến lúc đó Phù Đại nhân bên kia không tiện ăn nói, Phù Nguyệt không muốn tự tìm phiền phức, nhưng trên đường về, nàng lại không nhịn được nhìn thoáng qua phố yên vui
Lục Nhiên dường như vội vã từ giữa đi ra, một thân quan phục, một thanh trường kiếm, dáng người cao lớn tuấn tú, mức độ nhận diện khá cao
Phù Nguyệt mắt sáng lên, không màng hình tượng bước nhanh chạy tới, chặn hắn lại: “Đại nhân, ta là muội muội của vị nương tử mất tích hôm nay, xin hỏi có manh mối nào không?” Được phong Đại Lý Tự Thiếu khanh, trí nhớ của Lục Nhiên tự nhiên không tầm thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhớ rõ đã từng gặp Phù Nguyệt, nhưng vô luận là ai, chi tiết công việc phá án đều không thể tùy ý tiết lộ
Lục Nhiên dừng bước lại, nhìn nàng, nhưng không đề cập đến vụ án: “Nương tử, việc này đã giao cho Đại Lý Tự, ngươi hay là cứ về phủ đợi tin tức đi.” “Đại nhân nếu không tiện thì cũng không sao, ta chỉ muốn cùng đại nhân nói chút chuyện, không biết có thể làm chậm trễ đại nhân một chút thời gian không?” Phù Nguyệt thấy hắn bộ dáng muốn mà dừng lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, biết hắn có nỗi khó xử, ngay sau đó như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn khách nhân ồn ào chen lấn đến Bách Phượng Các
Nàng thì không thể đi vào, nhưng có người có thể
Tiểu cô nương có lẽ là người chứng kiến, nếu nói cho Lục Nhiên, hắn nhất định sẽ truy tra đến cùng
Đợi Phù Nguyệt kể lại đầu đuôi sự tình một lượt, Lục Nhiên quả nhiên đối với tiểu cô nương trong Bách Phượng Các rất coi trọng: “Nương tử cứ yên tâm, bản quan nhất định sẽ hết lòng.” “Làm phiền đại nhân.”
* Quý phủ hôm nay bận rộn xoay vần, đầu tiên là Phù Viện mất tích, lại là con của Lục Tương Quân – người có chiến công hiển hách đến bái phỏng, trái lại Lan Trúc viện lại một mảnh quạnh quẽ
Quý Ngọc Trạch đưa tiễn Tiêu Lão xong, chậm rãi đi đến gian phòng, đưa tay đẩy cửa sổ ra, nhìn một lúc, rồi trở lại ngồi xuống sập, tự mình đặt quân cờ
Hắn ngón tay nắm quân đen, chậm rãi không đặt xuống
Tiểu Tần bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, nói: “Phù Nhị Nương tử muốn gặp lang quân.” Quân đen rơi xuống
Hai màu trắng đen đơn giản của bàn cờ dưới ánh đèn hiện lên vẻ lưu ly óng ánh, Quý Ngọc Trạch ngón tay dài như ngọc trắng từ từ lướt qua phía trên, biểu cảm dường như hơi sững sờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lập tức, hắn hỏi: “Trời đã tối, Phù Nhị Nương tử tới đây làm gì?” “Nô tài không biết, có phải nên từ chối không ạ?” Quý Ngọc Trạch nghiêng mặt, từ từ đem quân cờ đen trắng một lần nữa phân về vò: “Há có đạo lý đuổi khách, đưa nàng đến đình thôi, ta lát nữa sẽ đến.”
Chương 17: Yếu đuối
Thời gian trôi qua chưa đầy một ngày, Phù Nguyệt lại một lần nữa đi vào đình mà Quý Ngọc Trạch thường đợi
Khi Tiểu Tần đi chuẩn bị nước trà, bánh ngọt, nàng không dám động đến những vật khác, sau khi ngồi xuống lưng thẳng tắp, tà y lụa mỏng màu lam nhạt thướt tha rủ xuống đất, tầng tầng lớp lớp
Mái tóc đen của Phù Nguyệt dài đến eo, eo như được tạo tác, dung nhan thanh tú dưới ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng, tùy ý có thể khiến hồn phách người ta bị hút vào
Ngược lại là đôi mắt sáng mang theo tia linh khí tự nhiên không yên phận nhìn ngắm, tròng mắt đảo vòng vài vòng, nàng luôn cảm thấy dường như thiếu đi cái gì
Suy nghĩ kỹ một chút, nguyên là cây cổ cầm kia không thấy
Kỳ thật, nói thật, Phù Nguyệt cho là mình có lẽ đàn hay hơn Quý Ngọc Trạch, đương nhiên, thắng ở thính lực hoàn hảo mà thôi
Thế nhân học tập phần lớn ưa dương trường tránh đoản, hắn lại tốt, không phải từ chỗ thiếu sót mà học
Bởi vì tính tình của Quý Ngọc Trạch cho phép, vị trí sân nhỏ hẻo lánh, ban ngày cũng ít người đến, càng đừng nói ban đêm, cho nên nàng tới đây, bình thường sẽ không có người phát hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là ngày thường, đến canh giờ này vô duyên vô cớ tới tìm nam tử, dễ khiến người ta hiểu lầm là lòng mang ý đồ xấu
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, cứu người khẩn cấp nhưng phải thông cảm, thông minh như Quý Ngọc Trạch sẽ minh bạch đạo lý này, bởi vậy không cần phí tâm tư che lấp một phen
Đến trước, Phù Nguyệt đã chuẩn bị sẵn một lý do thoái thác trong lòng, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội
Chỉ là gió có đến hay không, là thuận hay nghịch, rất khó đoán, nhất là gió từ người như Quý Ngọc Trạch khiến người ta khó lường
Thầm than cuộc sống không dễ, nàng nâng cằm, nhìn về phía chỗ hắn
Ngọn đèn và ánh trăng tôn nhau lên, tỏa sáng bạc, các ngôi sao lấp lánh không yên, tràn ngập cảm giác thần bí, cổ thụ bên trái sinh trưởng lan tràn đến tận đỉnh đình, đêm tĩnh đến lạ thường
Tiếng côn trùng kêu rả rích, hoa tươi cỏ non chìm đắm dưới tấm lưới lớn dệt từ ánh trăng, an tường hưởng thụ sự thoải mái của sương đêm.