Người khác không biết, nàng cầu nguyện Lục thiếu Từ giờ khắc này tuyệt đối không nên xuất thủ ngăn cản, bởi trước mặt mọi người xử lý sẽ không ổn
Nếu muốn ngăn cản, tốt nhất nên chọn nơi vắng người, hắn là nam tử, hẳn là biết võ công, đại khái có thể chế ngự nàng khi bị điều khiển
Nếu có thể trói nàng lại thì càng tốt
Nhưng những lời này, Phù Nguyệt lại không thể nói ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục thiếu Từ cứng đờ người: “Ta đưa nàng về thôi, nhà nàng ở nơi nào?” Nàng không đáp lời, cứ thế đi thẳng một mạch, Lục thiếu Từ nhìn bóng hình xinh đẹp ấy, lại một lần nữa hoài nghi chính mình, lại là bị người ta ghét bỏ sao
Một lúc lâu sau, Phù Nguyệt rốt cục đi về phủ, hay là từ cửa sau
Vừa đi vừa đi, nàng đụng phải một đôi con ngươi đen không thấy đáy, Quý Ngọc Trạch bên cạnh không có người nào, một mình đứng ở phía sau cửa cách đó không xa
Đây là đang đợi nàng
Phù Nguyệt tự mình đa tình nghĩ
Quý Ngọc Trạch ôn nhuận cười một tiếng: “Phù Nhị nương tử, để ta đợi thật lâu.” Thì ra không phải tự mình đa tình
Thanh niên cong lên khóe môi, lời nói giống như niệm lời tâm tình, chỉ mấy chữ đơn giản nhưng bởi vì tiếng nói êm tai mà khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân
Phù Nguyệt tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng: “Ta không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.”
Quý Ngọc Trạch vốn luôn không thích phiền phức lại kéo Phù Nguyệt lại, ánh mắt nhìn thẳng nàng: “Áo xiêm của ta đâu, Phù Nhị nương tử chẳng lẽ ném mất rồi?” Hôm nay món cẩm y áo ngoài trong túi có một viên hạt châu làm từ xương người, hắn muốn lấy về
Phù Nguyệt cảm thấy hôm nay chết chắc rồi, khi Quý Ngọc Trạch kéo mình lại, nàng trái ý giang hai tay, một thanh chủy thủ rơi vào lòng bàn tay
Khuỷu tay nàng về sau vừa dùng lực, liền muốn đâm tới lồng ngực hắn
Một bàn tay lạnh buốt phản ứng cực nhanh gông xiềng hai tay Phù Nguyệt, phản buộc ở trước ngực nàng, tay hắn đè tay nàng, tay nàng đè ngực nàng
Một tay khác tiếp tục giữ lấy vai nàng
Bị cố định chặt chẽ, Phù Nguyệt căn bản không thể động đậy, hô hấp cũng có chút bị ngăn trở
Lồng ngực Quý Ngọc Trạch nhẹ nhàng chấn động, áp sát lưng nàng, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt trộn lẫn với nguy hiểm, chậm rãi lên tiếng
“Nàng đây là muốn lấy tính mạng của ta sao?”
Dây cột tóc Phù Nguyệt đột nhiên đứt, ba búi tóc đen đột nhiên tản mát, rủ xuống phía trước, hất tới trên tay trong suốt như ngọc của Quý Ngọc Trạch, quấn quanh lấy, trắng đen như muốn hòa làm một thể
Ngay tại lúc nàng không biết làm sao, trong đầu một đạo âm thanh máy móc vang lên
Là âm thanh của hệ thống: 【 Túc Chủ
】 Chương 31 gọi nàng (bắt trùng) 【 Ký chủ, ta tới nhắc nhở người, trong lúc công lược không thể chủ động bại lộ thân phận
】
Hiển nhiên, hệ thống cũng cảm ứng được nguy hiểm, cố ý đến cảnh cáo Phù Nguyệt, để nàng mau chóng giải trừ cổ trùng, đừng có lại chịu khống chế
Nói xong câu đó, hệ thống lại biến mất
Tiểu Tần chậm chạp không thấy Quý Ngọc Trạch về Lan Trúc viện, lo lắng liền đi ra ngoài tìm một phen, nhìn thấy cảnh tượng hai người giằng co, như ngũ lôi oanh đỉnh
Hắn nói chuyện cũng không trôi chảy: “Phù Nhị nương tử, nàng, các nàng đây là làm sao?”
Phù Nguyệt phản kháng không được, chỉ cảm thấy buồn ngủ quá, mí mắt nặng trĩu sắp hạ xuống, không biết cơ chế khống chế của cổ trùng kia là như thế nào
Hình như là đánh không lại liền choáng
Tiểu Tần trơ mắt nhìn Phù Nguyệt vốn đang cầm chủy thủ, khí thế hung hăng lại té xỉu, Quý Ngọc Trạch ôm eo nàng, may mắn là không có ngã xuống
“Lang quân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào……” Hắn tựa hồ đang cười
Ngón tay thon dài như đốt trúc chẳng biết lúc nào rơi xuống cổ Phù Nguyệt mảnh khảnh
Tiểu Tần cho là mình hoa mắt, vội vàng lắc đầu, lại mở mắt, ngón tay kia quả nhiên không còn ở đó, vị trí dời đến trên vai gầy gò
Nụ cười cũng mất, phảng phất hoàn toàn là ảo giác
Bầu không khí cực kỳ quái lạ, Tiểu Tần nhất thời không dám lên tiếng, thậm chí chậm dần hơi thở, sợ chạm vào điều gì không nên
Quý Ngọc Trạch không tốn chút sức nào ôm lấy Phù Nguyệt, đi ngang qua bên cạnh hắn, khẽ nói một câu: “Việc này không nên để lộ ra.”
Thiếu nữ an tĩnh nằm trên giường, hai con ngươi nhắm nghiền, như chìm vào trạng thái ngủ say
Ánh mắt Quý Ngọc Trạch lướt qua gương mặt tái nhợt của nàng
Yếu ớt giống đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần một cái ném là tan tác
Hắn nhìn ra được, nàng bị người khống chế, như tượng gỗ, cực kỳ nghe lời
Trong lồng ngực dấy lên cuồn cuộn dục niệm
Dục niệm chiếm làm của mình, lại không quan hệ tình yêu
Một con rối hoàn mỹ
Côn trùng yếu ớt, cẩn thận đỡ lấy, vẫn không nghe lời, chỉ lo trốn
Chim nhỏ thuận theo, hắn ôn nhu vuốt ve, nó trở nên nóng nảy, mổ thương lòng bàn tay
Hồ điệp tuy đẹp, ở lại chưa đến nửa khắc đồng hồ cũng đã biết bay đi
Người và động vật không có phân biệt, đã tự cho là đa tình, lại không tự biết bạc tình bạc nghĩa, nhưng hơn động vật một điều, đó chính là dối trá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con rối sẽ không trốn, cũng sẽ không phản kháng, càng sẽ không bay đi
Trước đó sao không nghĩ tới nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần đầu tiên nhìn thấy Phù Nguyệt, Quý Ngọc Trạch liền cảm giác, da trên người nàng nhìn rất đẹp, trắng trẻo mà tinh tế tỉ mỉ
Chế thành giấy vẽ, vẽ ra vật nhất định rất sống động
Ánh trăng mênh mông, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, vọt vào trong phòng lửa đèn phía sau, chớp tắt
Tia sáng như tơ lụa trút xuống, cho thân hình Quý Ngọc Trạch phủ thêm một tầng ánh bạc
Lòng bàn tay rơi xuống mặt Phù Nguyệt, hắn cúi mắt, trong tay thêm một thanh chủy thủ, băng băng lành lạnh
Nàng giống như có cảm giác liền hé mắt, thấy rõ Quý Ngọc Trạch cầm cái gì, lập tức thất kinh, nhưng biểu cảm không có thể phản ứng rõ ràng ra
Quý Ngọc Trạch không thích nàng, nàng có thể tiếp nhận, nhưng muốn giết nàng, nàng không thể nào tiếp nhận
Tuy nói là nàng ra tay trước
Phù Nguyệt ép buộc chính mình nước mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt nối liền thành một đường, rơi xuống khóe mắt, kích thích đến đuôi mắt ửng đỏ
Khóc đại khái có thể khiêu khích nam tử thương xót thôi, nàng vô kế khả thi, chỉ có thể dùng chiêu này
Quý Ngọc Trạch không buông chủy thủ, thấy nàng khóc, hắn cười, lòng bàn tay tinh tế lau nước mắt
“Phù Nhị nương tử tại sao khóc?”
Chẳng biết tại sao, Phù Nguyệt cảm thấy Quý Ngọc Trạch bây giờ nhìn hơi kinh dị, không giống lắm với lúc trước nàng quen biết
Nước mắt lau rồi lại tiếp tục rơi, giống như là không thể ngăn được vậy
Nàng khóc, là giả vờ
Hắn dừng lại một chút, móc ra khăn: “Đừng sợ, ta biết nàng cũng không muốn giết ta, ta tự nhiên cũng sẽ không tổn thương nàng.”