Công Lược Nhầm Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 44: Chương 44




Quý Ngọc Trạch nói rất chậm, từng chữ một lọt vào tai, nhưng Phù Nguyệt nghe lại hoảng sợ, chỉ hận không thể lập tức giải thích một phen
Mây đen che khuất ánh trăng
Gió thổi qua, lá cây trong sân đổ rào rào rơi xuống
Tây Vực có một loại sâu độc, dùng linh đang khống chế, Quý Ngọc Trạch muốn nàng trúng sâu độc này
Chỉ cần có thể có được linh đang, nàng sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn, nhưng làm thế nào để có được nó, hắn tinh tế suy nghĩ một hồi
Hay là lột bỏ da nàng ra
Quý Ngọc Trạch lập tức bác bỏ ý nghĩ này, ngước mắt nhìn về phía hốc mắt đỏ bừng cùng chóp mũi của nàng, da người sẽ không khóc
Là vật đã chết hoàn toàn, niềm vui thú ít đi rất nhiều
Nhiều năm qua, khó khăn lắm mới gặp được người ưng ý như vậy, hắn nên bảo tồn cẩn thận, dùng phương pháp thỏa đáng nhất
Phù Nguyệt không bỏ qua sự dị thường chợt lóe qua đáy mắt Quý Ngọc Trạch, lưng hơi cương cứng, mi mắt kinh hãi run động nhẹ, nước mắt trĩu nặng dán vào
Chưa bao giờ nàng lại muốn gặp Tiểu Tần như vậy
Có thêm một người bên cạnh, cảm giác an toàn sẽ tăng thêm chút
Một chiếc túi thơm từ trong tay áo Quý Ngọc Trạch xuất hiện, màu xanh nhạt, được buộc vào đai lưng Phù Nguyệt, rất có trọng lượng: “Đây là Lục Lang Quân nhờ ta chuyển cho ngươi.” Vuốt ve mũi kim khâu, khóe môi hắn nhếch lên một đường cong, thần sắc lập tức trở nên vô cùng cổ quái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nguyên lai chiếc túi thơm này là của Phù Nhị Nương tử, tay nghề thêu thật là khéo.” Nếu không phải trúng cổ, Phù Nguyệt hoài nghi cả đời này cũng không nhìn thấy một mặt khác của hắn, mà hắn lại còn thích lẩm bẩm một mình
Lại còn, nàng rất muốn nói cho hắn biết, chiếc túi thơm này không phải nàng thêu, mà là Phù Viện thêu
Quý Ngọc Trạch chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dần dần trở lại thanh minh, nửa chữ không đề cập đến cổ trùng: “Ta ngày mai sẽ trở lại thăm ngươi, Phù Nhị Nương tử nghỉ ngơi cho tốt.” Tiếng nói thanh nhuận quanh quẩn trong căn phòng không lớn không nhỏ
Gặp hắn ra ngoài, Phù Nguyệt như trút được gánh nặng, thần kinh căng cứng rốt cục cũng có thể thả lỏng
*
Sáng sớm ngày thứ hai, Lan Trúc viện không có một ai, Phù Nguyệt cũng không gặp được Tiểu Tần, người luôn đến đưa bữa sáng cho nàng
Thế nên nàng không bị ngăn trở, một đường thông suốt, không cần lo lắng sẽ ra tay ngộ thương hắn
Nhưng kỳ thực nàng hiện tại lo lắng hơn chính là bản thân mình
Ngơ ngác đi vào một gian biệt viện, không khó đoán được là tư nhân biệt viện của Lý Trung Lâm
Lên lầu dựng các, hai bên phi lâu cắm không, tường đỏ cao lập, đằng la thấp thoáng
Trong đình tỏa ra ánh sáng lung linh, diễm lệ quá mức liền trở thành tục khí
Chỉ là một gian biệt viện bình thường đã so với chủ trạch nhà giàu sang bình thường còn hoa lệ hơn
Nếu là đương kim hoàng thượng nghiêm trị quan viên tham ô, không nể mặt mũi, ngự sử đại phu khả năng đứng mũi chịu sào
Nàng dường như biết nơi nào có người trấn giữ
Bởi vì biết chút võ công, có thể lách qua một cách dễ dàng, không bị phát hiện, cực kỳ thuận lợi tìm được một gian dán chữ hỉ, lại không có nửa phần ăn mừng nào
Cánh cửa gỗ được làm thủ công
Cửa kịp thời mở ra, Như Yên một tay kéo Phù Nguyệt đi vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôn phục màu hồng được treo trên giá gỗ nhỏ, eo được buộc bằng dải lụa thêu song hoa điểu văn, váy dài lê đất chừng ba thước, phía trên dùng kim tuyến thêu hoa sen tịnh đế
Làm thiếp thất, ngày nhập môn sẽ mặc hỉ phục màu hồng, còn chính thê mới mặc áo cưới màu đỏ thẫm
Hơn nữa, Phù Nguyệt còn một điều không rõ, vì sao Như Yên lại muốn triệu hoán mình đến vào ngày này
Chẳng lẽ lại… Như Yên điên rồi phải không
Quần áo nam trang từng cái từng cái cởi ra, sắc mặt Như Yên cũng theo đó thay đổi, thế mà, lại là nữ tử
Nàng nắm chặt tay rồi lập tức cười một tiếng như không có việc gì, kéo Phù Nguyệt ngồi vào trước bàn trang điểm chạm khắc hoa mai
Đối với hai khuôn mặt trong gương, Như Yên cười đến xán lạn, nhưng bên trong lại lộ ra vị đắng chát
“Nguyên lai ngươi là nữ tử… Chỉ là, ta là không thể nào gả cho Lý Trung Lâm, đành phải ủy khuất ngươi.” Biết được Phù Nguyệt là nữ tử sau, đáy lòng Như Yên dâng lên vẻ không đành lòng
Trước đó nàng đối với Phù Nguyệt đã có ý lợi dụng, nhưng không muốn làm hại đối phương thê thảm đến mức này
Như Yên nguyên định, ngày thành hôn, Lý Trung Lâm phát hiện thiếp thất biến thành người khác, hay là một nam tử quen biết, lại thêm thân phận Phù Nguyệt cũng không thấp
Hắn sẽ không làm gì nàng
Có thể Phù Nguyệt là nữ tử, lại là một nữ tử tướng mạo không tầm thường, rơi vào tay Lý Trung Lâm, không có kết cục tốt
Nhưng dù cho sai, Như Yên cũng sẽ không quay đầu lại, không sai, nàng rất ích kỷ, thà mắc thêm lỗi lầm nữa
Hi sinh người khác dù sao cũng tốt hơn hi sinh chính mình
Đưa mắt sang một bên, Như Yên tự mình chải tóc cho Phù Nguyệt, vấn búi tóc, ngón tay lướt trên gương, từng chút một cài trâm châu vào
Vẽ lông mày
Son phấn được đánh đều trên mặt Phù Nguyệt
Thần sắc Như Yên chuyên chú, đôi tay thon nhỏ lướt qua bình sứ nhỏ, lòng bàn tay nhuộm đỏ, một chút son môi màu đỏ thẫm tươi tắn đã ở trên môi nàng
Bước cuối cùng đã đến
Cởi áo choàng rồi mặc áo cưới vào cho Phù Nguyệt, Như Yên hoàn tất mọi thứ, an tĩnh đứng một bên nhìn rất lâu
Móng tay nàng cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay, cảm thán nói: “Ngày mai ngươi liền muốn gả vào Lý phủ.” Người mỹ lệ mà lòng lại hiểm ác như Như Yên, Phù Nguyệt cảm thấy hổ thẹn
Mắt nhìn thấy sắp gả cho cái tên Lý Trung Lâm buồn nôn kia, lòng nàng nóng như lửa đốt
Cái tên Quý Ngọc Trạch rõ ràng biết được sự tình có kỳ quặc, lại không sai người canh chừng nàng, Phù Nguyệt không khỏi lòng sinh chút oán khí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vài hơi sau nghĩ thông suốt, hắn không có nghĩa vụ
Quan trọng nhất chính là tối hôm qua nàng đã dùng chủy thủ đâm hắn, mà hắn còn không kể hiềm khích trước đó, đưa nàng về Lan Trúc viện, đã là tận tâm tận lực rồi
*
Quý phủ Tàng Thư Các
Bức “Yên Vũ Đồ” được treo trên tường phía nam, bên cạnh treo một chiếc chùy nhỏ màu trắng, bàn trà bày biện đủ loại bản in của danh nhân
Còn có mấy tấm giấy tuyên, mực nước đọng vẫn chưa khô
Quý Ngọc Trạch ngồi trên chiếc giường thấp cách bàn đọc sách không xa, một tay cầm quân cờ trắng, một tay cầm quân cờ đen, các đốt ngón tay xương rõ ràng
Ngồi xếp bằng, trên mặt không có cảm xúc khác, vạt áo màu sáng tầng tầng lớp lớp, xếp dưới chân, như tọa trên đài sen
Bên cạnh chiếc cổ cầm đã được sửa có một lư hương, sương mù lượn lờ bay lên
Tiểu Tần hai bước cũng làm một bước, vội vàng đi đến trước giường thấp, khuôn mặt Quý Ngọc Trạch có chút nhíu lại nhưng vẫn ôn hòa
“Người còn ở đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.