Công Lược Nhầm Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 54: Chương 54




Phù Nguyệt cảm giác Quý Ngọc Trạch đối với việc nàng có đau hay không giống như rất cố chấp, không đạt được câu trả lời chắc chắn thì hắn sẽ không chịu bỏ qua: “Ân, đau.” Được đáp án, hắn bỗng nhiên dùng lực, trong nháy mắt tiếp lại cánh tay của nàng, Phù Nguyệt hét thảm một tiếng
Bàn tay to lớn với ngón tay thon dài che lấy bờ môi tái nhợt, đem tiếng kêu rung động ấy ép trở về
Đầu lưỡi nàng đảo qua lòng bàn tay của hắn, Phù Nguyệt vội vàng khép miệng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quý Ngọc Trạch phảng phất không cảm thấy xúc cảm ướt át kia, từ từ rời tay ra, lòng bàn tay lướt qua làn da bên cạnh nàng
Cùng với chỗ nổi da gà kia, Phù Nguyệt vô thức rụt cổ một cái, lạnh quá
Giống như âm quỷ vừa từ Địa Ngục ra vậy
Hắn cong mắt lại: “Nguyệt Nương, đừng kêu lớn tiếng như vậy, kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Bộ khôi lỗi này vẫn chưa tính là khôi lỗi chân chính, có thể cũng sẽ giống Tiểu Bạch mà chạy thoát
Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, Quý Ngọc Trạch do dự, đây là một trong số ít lần hắn xoắn xuýt trong đời
Hắn liếc nhìn con chủy thủ đặt tùy tiện trên bàn trang điểm, ánh mắt hắn rất đen, khóe miệng ôm lấy một đường cong mơ hồ, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt nhìn nàng
Lời này sao nghe có chút khiến người ta miên man bất định thế, Phù Nguyệt kịp thời dừng lại suy nghĩ trong đầu
“Tốt.” Khoảnh khắc nối liền, cũng chính là lúc khớp nối trở lại vị trí cũ rất đau, nhưng sau đó cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt
Trán nàng ứa ra mồ hôi lạnh, run rẩy bờ môi nói lời cảm tạ
“Tạ ơn.” Trong con ngươi Quý Ngọc Trạch phản chiếu bộ dáng chật vật của Phù Nguyệt
Hắn cười, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng: “Nguyệt Nương, nếu là ta ở bên cạnh giúp ngươi tắm rửa, ngươi sẽ không gặp tai vạ bất ngờ này, nhớ kỹ, lần sau không được tùy ý làm bậy như vậy nữa.” Giống như nói chuyện với một chú cún con
Tùy ý làm bậy
Nghe được từ này, Phù Nguyệt mười phần không hiểu, nàng chỉ muốn tự mình tắm rửa thì là tùy ý làm bậy sao
Đây là loại ngụy biện nào vậy
Nhưng trước mắt, chưa hiểu rõ tâm tư của Quý Ngọc Trạch, nên cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu, càng đừng đề cập, còn phải lấy được hảo cảm của đối phương
Cuối cùng, Phù Nguyệt cứng nhắc ứng ân
Thời gian một cái nháy mắt, chăn mền toàn bộ kéo ra, cả cơ thể nàng lại lần nữa bạo lộ trong không khí, tim nàng đập quá nhanh
Thuốc cao được mở ra, một mùi thơm vị hòa quyện với hương mộc lan phiêu đãng giữa giường, bao trùm Phù Nguyệt
Ngón tay ngọc mở nắp thuốc cao, thuốc cao trong suốt dính vào ngón tay Quý Ngọc Trạch, âm sắc hắn vẫn như trước ôn nhu: “Ta bôi thuốc cho ngươi.” Phù Nguyệt không bỏ qua ánh mắt tràn ngập đáng tiếc của hắn
Nhưng vì sao là đáng tiếc, mà không phải thương tiếc
Cả hai từ trên mặt chữ chỉ là chênh lệch một chữ, ý tứ cũng đại khái xu hướng một phương hướng, nhưng xét kỹ thì hoàn toàn không giống nhau
Cố gắng coi nhẹ ý lạnh trên cơ thể, Phù Nguyệt ngẩng mắt, nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng chưa giải quyết
“Kẻ sát hại mấy cô nương ở Kinh Thành là An Đại Phu của An Lạc Phường, việc này không nên chậm trễ, ngươi nhanh đi Đại Lý Tự nói với bọn hắn, bắt được An Đại Phu liền có thể tìm thấy tung tích của tỷ tỷ ta.” Vừa rồi vừa có được cơ hội nói chuyện, nàng liền thật sự muốn được tự do, đến mức đem chuyện này bỏ lại phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kẻ hung thủ lại là An Đại Phu từng tế thế cứu nhân, lúc Phù Nguyệt mới biết, cũng có chút thật không dám tin tưởng
Nhưng tiểu cô nương không có lý do lừa nàng, thà tin rằng là có còn hơn là không
Còn lại việc thẩm vấn phạm nhân cứ giao cho Đại Lý Tự là được
Còn nhớ rõ đoạn thời gian trước, nàng nằm tại dược phường của An Đại Phu để chữa mắt, may mắn không mặc đồ đỏ, mà lại Tiểu Tần ở bên cạnh
Bây giờ Phù Nguyệt nghĩ lại đều có chút sợ hãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quý Ngọc Trạch vẫn không ngừng xoa thuốc, vân đạm phong khinh hỏi: “Ngươi vì cái gì lại xác định tỷ tỷ ngươi còn sống?” Một bộ khôi lỗi không nên có cảm tình với những người khác
Không nên
Phù Nguyệt lập tức không biết nói gì cho phải: “Vạn cầu ngươi đi trước Đại Lý Tự nói với bọn hắn một chút, người làm chứng bây giờ đang ở Lý phủ.” “Đúng rồi, nhất định phải bảo bọn hắn trước phái người đi bắt An đại phu, miễn cho đến lúc đó tiết lộ phong thanh, tỷ tỷ của ta sợ sẽ không an toàn.” Bôi thuốc xong, hắn cầm nắp đậy lại, đậy kín, đặt lên đầu giường, rồi chỉnh lại chăn mền cho nàng
“Tốt, Nguyệt Nương, ta hiện tại đi tìm Tiểu Tần, trở về cho ngươi ăn cơm.” Nghe nói vậy, Phù Nguyệt đỉnh đầu như bị thổi qua một cơn gió lạnh lẽo, trước kia còn thật không dám xác định, giờ thì khẳng định hắn coi mình là người nộm
Nhân lúc ánh mắt Quý Ngọc Trạch vẫn còn đặt trên bờ môi nàng, Phù Nguyệt hạ thấp tư thái, tiếp lời nói “Vạn cầu ngươi.” Thật lâu, hắn mới đáp một chữ: “Ân.” * Lục Nhiên ở con phố Dài Tước đã chăm chỉ tìm kiếm một ngày
Đến canh hai thiên thời, chỉ còn lại một gian phòng ốc khiến người ta nói đến biến sắc, Lục Nhiên lúc này liền đứng trước cửa phòng
Không biết trên thư vì sao lại đề cập con phố Dài Tước, đó là nơi nhốt Phù Viện, hay là nơi cất giấu của tội phạm, hay cả hai đều không phải
Đối với điều này, hắn hoàn toàn không biết, giống như con ruồi bay loạn trong mê trận
Nhưng đã là Đại Lý Tự thiếu khanh, tự nhiên không thể bỏ qua một tơ một hào manh mối có thể phá án
Những cô nương đáng thương đã chết vẫn chờ quan phủ tìm ra hung thủ thật sự cho các nàng, để dưới suối vàng được nghỉ ngơi, Phù Viện chưa tìm về khẳng định cũng cực kỳ sợ hãi
Đi tới trước phòng, từ trong ngực móc ra một đốm lửa con, nhẹ nhàng thổi, ánh mắt trong nháy mắt rõ ràng
Chỉ thấy cánh cửa mục nát sơn cũ thậm chí rách mấy lỗ bị một chiếc khóa vững chắc khóa lại
Lục Nhiên mượn khe cửa khe hở nhìn một chút
Mắt trần có thể thấy tiền viện bài trí lác đác không có mấy, trống rỗng, tấm vải dài treo trên xà nhà trải qua gió táp mưa sa đã rơi mất một nửa
Gió thổi qua, tấm vải dài liền sẽ lay động, kéo theo cả chiếc chuông đồng đang lung lay sắp đổ kêu leng keng, tạo ra âm thanh kỳ dị huyền ảo
Ngoại trừ ánh sáng nhàn nhạt của trăng sáng, bên trong không có chút tia sáng nào, nổi bật lên sự âm u vô cùng
Nhìn qua liền biết đã hoang phế mấy năm
Sờ soạng khóa cửa, lông mày Lục Nhiên nhíu lại, lập tức nắm chặt thanh trường kiếm bên hông
Nếu là hoang phế rất lâu, thì khóa cửa kia hẳn đã che kín tro bụi, gỉ sét
Nhưng khóa này bề mặt sáng bóng trơn trượt, cũng không có nhiều tro bụi, nói rõ có người thường xuyên đến nơi đây, mở rồi lại khóa, khóa rồi lại mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.