Công Lược Nhầm Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 57: Chương 57




“An Đại Phu, ngươi có ơn cứu mạng với ta, ta vô cùng cảm kích, cái mạng hèn này của ta đều là của ngươi.” Hắn dừng lại một chút, khóc than
“Nhưng có một số việc sai chính là sai, quay đầu lại là bờ a!” An Đại Phu mắt điếc tai ngơ, cầm theo một thanh lưỡi búa sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Phù Viện, sát ý không thể che giấu
Nhất là khi nhìn thấy y phục trên người nàng, nỗi hận vặn vẹo cuồn cuộn như sóng thần đổ ập về phía hắn, gần như bao phủ toàn bộ người hắn
Những nữ tử mặc y phục màu đỏ chót đều đáng chết, không xứng sống trên đời này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các nàng cũng giống như mẫu thân hắn, đều đáng chết, lả lơi thành tính
Bị bóng ma tuổi thơ làm choáng váng đầu óc, An Đại Phu giơ lưỡi búa lên muốn chém xuống đống cỏ Phù Viện trên ghế nằm
Phù Nguyệt nắm chặt nắm đấm, suýt nữa muốn đẩy cửa xông thẳng vào
Tiểu nhị vội vàng đưa tay ngăn lại, cuống họng khàn khàn: “An Đại Phu, ta van cầu ngươi, xin hãy tha cho nàng.” Giờ phút này, Phù Nguyệt không dám rời đi nửa bước, sợ rằng trên đường đi tìm Đại Lý Tự, Phù Viện đã bị giết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lựa chọn ở lại, khi thời khắc khẩn cấp đứng ra, cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian cho Phù Viện
An Đại Phu mạnh mẽ đá một cước vào tiểu nhị, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay
An Đại Phu lửa giận ngút trời, âm điệu cao thêm mấy độ: “Ngươi đây là muốn chống đối ta
Là bởi vì ta giết người trong lòng ngươi sao
Ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho ngươi, người trong lòng ngươi kia vừa nhìn đã là kẻ phù phiếm, sau này ắt sẽ phụ bạc tấm thâm tình của ngươi, chi bằng giết đi cho thống khoái, miễn cho ngày sau ngươi phải chịu tổn thương.” Nhắc đến người thương, tiểu nhị đau khổ không thôi, lần đầu tiên phản bác
“Không, không phải, Tú Nương không phải người như vậy.” Trên mặt tiểu nhị nổi gân xanh, đè nén sự hối hận to lớn, nhìn vào hai mắt An Đại Phu, bờ môi kịch liệt mấp máy
“Tú Nương chẳng qua là lúc đến gặp ta có mặc một kiện hồng y, vì sao ngươi lại kết luận như vậy, muốn đẩy nàng vào chỗ chết?” An Đại Phu nhíu mày, híp mắt nguy hiểm hỏi: “Ngươi có phải đang oán ta?” Tiểu nhị vẫn còn chảy nước mắt, lại nói: “Không, ta chưa từng oán ngươi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta vốn nên vì ngươi mà cống hiến.” Lời nói này là xuất phát từ nội tâm, hắn quả thật coi An Đại Phu như cha ruột mà hiếu kính
Khi biết An Đại Phu giết người bừa bãi, hắn đã trái lương tâm che giấu cho đối phương
Nhưng khi nhìn thấy Tú Nương nằm trên mặt đất đầy máu, siết chặt tín vật đính ước của họ, sắc mặt tái nhợt, sinh mệnh dần dần mất đi, lúc ấy tiểu nhị mới nhận ra mình đã sai
Sai rất nhiều
Đây là ý trời cố tình cướp đi Tú Nương, để trừng phạt hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tú Nương là một nha hoàn trong phủ, tướng mạo có chút xuất sắc, gần như có thể sánh ngang các tiểu thư khuê các ở Kinh Thành, ấy vậy mà lại thích một người thấp kém như hắn
Nàng còn nói nguyện ý khẩn cầu Quý Phu Nhân khai ân, thả mình ra khỏi phủ cùng hắn thành hôn, làm một đôi vợ chồng đầu bạc răng long
Bây giờ, tất cả đều trở thành phù vân
An Đại Phu chợt chém tiểu nhị một cái, hắn không phòng bị liền ngã nhào sang một bên
Tiếp đó, An Đại Phu giơ lưỡi búa lên chém Phù Viện
Phù Nguyệt thấy vậy, quyết định dứt khoát, đá một cước vào tấm ván gỗ sát vách
An Đại Phu ánh mắt biến đổi, nhanh chân chạy tới đẩy cửa ra, híp mắt tuần tra sân nhỏ: “Ai, đi ra cho ta!” Phù Nguyệt thầm than không may, trước khi hắn chạy đến một giây đã nhanh chóng rời khỏi cửa phòng, trốn vào giếng cổ trong viện
Nàng một tay dùng sức che miệng, một tay vén váy, lưng tựa vào thành giếng cổ, mồ hôi lạnh chảy không ngừng
“Mau chạy ra đây
Ta sẽ tha toàn thân ngươi.” Tĩnh lặng một hồi, không còn tiếng động, Phù Nguyệt vẫn không vọng động
Trên mặt đất trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, nàng đột nhiên đưa tay, chỉ thấy An Đại Phu vung lưỡi búa bổ về phía mình
Phù Nguyệt lăn sang một bên, tránh được nhát búa, trong lòng kêu gọi hệ thống: Ta nếu chết, còn có thể phục sinh sao
Không có hồi đáp
Khốn nạn
An Đại Phu trợn mắt, lại chém xuống, nửa đường lại bị người cản lại
Trong lúc sững sờ, lưỡi búa đổi chủ
Bị Quý Ngọc Trạch không biết từ đâu xuất hiện cướp đi, hắn mặt không đổi sắc một búa chém qua, trúng ngay cổ An Đại Phu, máu me tung tóe vương vãi khắp nơi
Quý Ngọc Trạch không vứt đi lưỡi búa dính máu, cũng không để ý tới An Đại Phu đã ngã xuống đất, từng bước từng bước đi đến chỗ Phù Nguyệt đang tay chân mềm nhũn
“Nguyệt Nương.” Giọng nói dịu dàng đến cực hạn hòa lẫn chút gió
Nàng nghe không được rõ ràng lắm, nhưng biết hắn đang gọi mình
Quý Ngọc Trạch nâng bàn tay sạch sẽ kia lau mặt Phù Nguyệt dính chút máu của An Đại Phu, khẽ cười, thốt ra lời nói khó hiểu
“Nguyệt Nương, ngươi cùng Tiểu Bạch thật giống.” Phù Nguyệt nuốt nước bọt, đầu óc nóng bừng buột miệng hỏi: “Tiểu Bạch là ai?” Chương 36: Lưỡi búa
Mực đen vô biên nặng nề nhuộm chân trời, chỉ còn lại ánh trăng vô cùng nhỏ bé, vì ở rất gần, Phù Nguyệt có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Quý Ngọc Trạch
Bình tĩnh
Cảm giác mà nàng nhận được chỉ có vậy
Nhưng Phù Nguyệt hiểu sâu một đạo lý, đó là trước khi bão tố đến, bầu trời thường trở nên tĩnh lặng
Giống như sóng gió ngoài khơi tuy nhìn có vẻ không lớn, nhưng trong lòng lại có thể đang dấy lên điều gì đó, và một khi bão tố bắt đầu, nếu không thể thoát thân sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dưới đáy biển
Phù Nguyệt lo lắng hắn sẽ trách nàng một mình trốn đến đây
Nhưng nàng cũng rất thanh tỉnh, nhất định phải làm như vậy, dù sao mình không muốn, cũng không thể mãi làm con rối, nhất định phải khôi phục thân tự do
Nếu không nhiệm vụ công lược sẽ rất khó có tiến triển
Chẳng lẽ lại dùng hình tượng con rối để công lược Quý Ngọc Trạch
Phù Nguyệt cảm thấy không ổn, nàng giờ có thích Barbie, nhưng đối với nó tuyệt đối không nói đến tình yêu
Chơi chán liền mua cái mới
Vì kế hoạch hôm nay, nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để thuyết phục hắn
Trên mặt Quý Ngọc Trạch nhuộm vẻ cười ôn nhuận, tựa như lưu hoa chi nguyệt, chiếu rọi vào lòng người, đáp: “Một con thỏ.” Lưỡi búa vẫn còn rỉ máu
Tích tách, tích tách rơi xuống đất, trong đêm tĩnh mịch nghe được rõ ràng dị thường
Máu của An Đại Phu đồng thời cũng bắn lên mặt hắn, lấm tấm, giống như những cánh hoa nhỏ yêu diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.