[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đêm qua, Quý phu nhân chăm sóc Phù Viện hơn nửa đêm mới trở về phòng
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, nghe hạ nhân nói Phù Viện đã tỉnh, nàng vội vàng tiến đến Duyệt Lê viện
Trong phòng, Phù Viện chỉ đắp một tấm chăn thêu Xuân La, lưng tựa vào giường, đôi môi không chút huyết sắc khẽ nhếch, để nha hoàn từng muỗng từng muỗng đút thuốc
Khuôn mặt nàng gầy gò, bệnh trạng thảm thương, mí mắt nặng trĩu sụp xuống, nàng cố gắng chống đỡ để giữ bản thân thanh tỉnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nha hoàn xoay người đút thuốc cho Phù Viện, vừa nhìn thấy Quý phu nhân liền định hành lễ
Quý phu nhân khoát tay, rồi bước nhanh đến, nhận chén thuốc từ tay nha hoàn, “Viện Nương, đến, ta cho ngươi uống.” Phù Viện thụ sủng nhược kinh: “Cái này nhưng sao cho được, phu nhân, hay là ta tự mình uống đi thôi.” “Nghe lời ta.” Quý phu nhân múc một muỗng đưa đến bên môi nàng, “Uống xong thuốc sớm thì sẽ sớm khỏi bệnh.” Phù Viện vừa uống thuốc vừa nhìn ra cửa phòng: “Nguyệt Nương và cha đâu, sao không thấy bọn họ?” Quý phu nhân cầm thìa ngừng lại: “Đại nhân có việc mang theo Nguyệt Nương ra ngoài rồi, phải mấy ngày nữa mới trở lại.” Cha mang Nguyệt Nương ra ngoài ư
Vào lúc bản thân nàng mất tích, bọn họ làm sao có thể yên tâm mà ra ngoài được
Phù Viện không quá tin tưởng
“Thật sao?” “Ừm, ta đã phái người đưa tin cho bọn họ báo tin ngươi bình an, tin rằng ít ngày nữa sẽ trở về
Chớ có lo lắng.” Trong lúc còn mang bệnh, Phù Viện không chịu nổi sự kích thích
Nếu biết Phù Nguyệt không rõ tung tích, sẽ vô ích cho việc hồi phục của nàng, Quý phu nhân định đợi nàng khỏe hơn một chút rồi mới giải thích
Phù Viện mấp máy môi
“Ừm, đúng rồi, là Đại Lý Tự đã cứu ta trở về
Ta dường như không nhớ rõ lắm, phu nhân, vì sao lại thành ra thế này?” Rất kỳ quái, nàng hình như đã quên hết một vài chuyện
Cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi, chỉ mơ hồ nhớ khi té xỉu đã từng thấy một chút hình ảnh kinh dị
Sau khi tỉnh lại, mỗi lần cố gắng hồi tưởng, Phù Viện đều không hiểu sao run rẩy, nhưng lại chẳng biết vì sao mà run
Về phần hình ảnh kinh dị chợt lóe lên kia, nàng vẫn không nhìn rõ, chỉ thấy rõ một thanh rìu mang máu bổ xuống
Sát lại nàng rất gần
Là hung thủ kia muốn bổ mình sao
Phù Viện vừa sợ vừa muốn nhớ lại
Nghe vậy, Quý phu nhân đã sống hơn nửa đời người đại khái đoán được tình huống thế nào, đơn giản là kinh hãi quá độ, tạm thời quên mất một số việc
Nàng an ủi: “Viện Nương, quên đi thì cứ quên, dù sao là những chuyện không đáng hồi ức, đến, tiếp tục uống thuốc.” Phù Viện đột nhiên nắm chặt tay Quý phu nhân, thành khẩn nói: “Phu nhân, nếu Nguyệt Nương trở về, xin hãy để nàng sớm đến gặp ta.” Quý phu nhân cúi mắt, lặng lẽ tránh đi ánh mắt nàng: “Ừm.”
*
Đêm qua nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau khi tỉnh giấc, Phù Nguyệt chợt cảm thấy tràn đầy sức sống
Vốn còn muốn nằm nán lại giường thêm chút nữa, lại bị Quý Ngọc Trạch gọi dậy mài mực
Hắn không giải cổ trùng cho nàng, mà là vận dụng ngân linh để ban cho nàng nửa ngày tự do
Món đồ như khói kia, Phù Nguyệt không để Tiểu Tần lén lút đưa đến Lý Phủ để đổi thuốc hoàn, mà có ý định khác
Thế sự vô thường, ai có thể ngờ lại bị Quý Ngọc Trạch bắt quả tang nàng lúc vừa hay đang định ra ngoài
Tiểu Tần đã trả lời có tin tức, và đã đồng ý với nàng sẽ không nói ra ngoài
Hơn nữa, đưa một phong thư cũng không phải việc đại sự gì, hắn không để tâm
Nếu không phải Tiểu Tần nói lộ miệng, vậy Quý Ngọc Trạch làm sao biết được
Suy nghĩ kỹ càng thì thấy vô cùng đáng sợ
Nếu sự việc phát sinh biến hóa, kế hoạch kia cũng phải tương ứng chuyển đổi một chút
Phù Nguyệt cho rằng, trước mắt việc quan trọng là thuyết phục Quý Ngọc Trạch, rồi lấy thuốc hoàn
Phù Viện trở lại quý phủ chắc chắn an toàn, Phù Nguyệt muốn đi thăm nàng một chút
Nhưng không được, vẫn là câu nói kia, nhất định phải giải cổ trước
Sống cùng Quý Ngọc Trạch mấy ngày, Phù Nguyệt đã thăm dò được thói quen của hắn, buổi sáng sớm thích chép kinh để tĩnh tâm
Giờ phút này, Phù Nguyệt an tĩnh ngồi bên bàn đọc sách, dùng mực đá mài mực
Ánh mắt liếc thấy cây bút lông đang được Quý Ngọc Trạch giữ trong tay, rất độc đáo, không giống những cây bút lông thông thường đặt trên giá bút
Lông của nó có màu sắc và độ mềm mại tốt hơn, nhìn vào ngòi bút liền có thể nhận ra
Cán bút còn khắc hai chữ, vì là nghiêng nên nàng nhìn không rõ
Đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Quý Ngọc Trạch
Hắn ngước mắt, động tác viết bút lông dừng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phù Nguyệt nghiêng đầu, đọc chữ ra: “Tiểu Bạch
Chính là con thỏ mà ngươi nói sao?” Một giọt mực đậm loang lổ trên giấy Tuyên, màu đen nuốt chửng màu trắng
“Ừm, là con thỏ ta nuôi.” Hắn liếc nhìn cây bút
“Ngươi rất thích Tiểu Bạch sao?” Bằng không thì cũng sẽ không cố ý điêu khắc tên con thỏ lên cây bút lông thường dùng, nàng nghĩ
Vài giây sau, Quý Ngọc Trạch mới cong môi đáp: “Ừm, thích.” Phù Nguyệt hy vọng thông qua giao lưu để tăng thêm tình cảm với Quý Ngọc Trạch: “Cây bút lông này được làm bằng lông gì
Trông không giống bút lông sói thông thường.” Âm sắc của hắn nhuốm nụ cười, lại khiến người nghe cảm thấy khó hiểu và quỷ dị: “Đây là tử hào, làm từ lông thỏ.” Tiểu Bạch, bút lông thỏ
Trong lòng mặc niệm hai từ này, tay mài mực của Phù Nguyệt run lên
Chương 39: Hạt châu (bắt trùng)
Phù Nguyệt thoáng chốc không lên tiếng, cúi đầu thấp xuống mài mực, một đôi mắt to đen nhánh thanh tịnh rũ xuống, khiến người ta không thể thấy rõ gợn sóng dưới đáy mắt nàng
Đôi môi đỏ mềm mại đầy đặn bị răng khẽ cắn, nàng do dự có nên nói tiếp hay không
Chép xong một tấm, Quý Ngọc Trạch đưa nó cho Phù Nguyệt, nhìn đôi môi có dấu răng không sâu không cạn còn lại, nghiêng thân đưa tay qua nhẹ chạm
Ngón tay lạnh băng mang theo hương mộc lan nồng đậm, chạm vào đôi môi nàng vừa thoa son môi sáng nay, chậm rãi xoa
“Đừng cắn.” Động tác đột nhiên xuất hiện khiến Phù Nguyệt giật mình, nhanh chóng ngước mắt
Có vẻ như, hắn rất thích môi nàng
Nhưng loại yêu thích này, không phải là loại yêu thích mang theo dục tình, mà là đơn thuần thích nặn bóp, còn vì sao thì Phù Nguyệt tạm thời không rõ ràng
Chỉ có thể gọi là đam mê cá nhân
Son môi này hay là sáng sớm sau khi rửa mặt, Quý Ngọc Trạch tự mình thoa lên cho nàng, dày vò một hồi lâu
Sắc son môi gần giống màu máu
Kỳ thật Phù Nguyệt không thích màu quá đỏ, nhất là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua
Dưới ánh sáng mờ ảo, xương cốt Quý Ngọc Trạch vô cùng xuất sắc, như bạch tuyết đông lạnh, lông mày sâu như núi xa, môi mỏng như hàn mai cao ngạo trong tuyết, đỏ tự nhiên mà đẹp.