Phù Nguyệt cảm thấy trái tim đột nhiên ngừng đập, chốc lát ngay cả lời cũng không nói nổi
Hắn nắm tay nàng dò xét trên chiếc cổ trắng nõn của mình, lướt qua hầu kết nhấp nhô, hơi ấm xuyên thấu qua làn da truyền vào thể nội
“Nếu Nguyệt Nương muốn, cũng không phải không thể.” Đôi mắt cong lên của Quý Ngọc Trạch giống như những vì tinh tú lấp lánh trong đêm: “Dùng đôi tay xinh đẹp này của Nguyệt Nương cầm chủy thủ lột từng chút da ta ra, ta nguyện ý.” Trái tim nàng lại khôi phục nhịp đập, nhưng vẫn bất thường, điên cuồng nhảy lên, Phù Nguyệt cương cứng tay, mặc hắn kéo đi du tẩu
Chương 48: Dối trá
Không khí yên lặng trong một giây lát, Phù Nguyệt khẽ dùng sức, chủ động rút tay về
Quý Ngọc Trạch có vẻ như không thích ép buộc người
Chỉ cần nàng muốn rút về, hắn liền để nàng rút về
Nhìn Phù Nguyệt thật lâu, Quý Ngọc Trạch buông hàng mi đen rủ xuống, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc mang theo nụ cười nhạt: “Nguyệt Nương có phải rất ngạc nhiên không khi ta là người như vậy.” “Thật xin lỗi, ta luôn luôn như vậy, chỉ sống một mình trong viện này, người ngoài không biết thôi, từ nhỏ đã có rất nhiều người nói thích ta…” Nàng lặng lẽ nhìn hắn
Ngón tay trắng lạnh nhẹ nhàng đùa nghịch chiếc hầu bao bên hông, Quý Ngọc Trạch cười, ý cười không đạt đáy mắt, mang theo vẻ khinh thường che giấu sự trào phúng
“Nhưng bọn hắn thật sự thích ta sao
Ta cái dạng này, bọn hắn còn thích
Nguyệt Nương cũng hẳn là không thích.” Thật giả dối biết bao
Một đám người không hiểu chân chính thích là gì lại nói thích hắn, mà Phù Nguyệt, người hiếm hoi làm hắn vừa lòng, lại không biết ý muốn như thế nào, mượn chuyện Hạng Vũ cùng Ngu Cơ để nói muốn dạy hắn học cách yêu thích
Bọn hắn thích sự dối trá, vậy hắn sẽ giả vờ vô tri cùng bọn họ dối trá tiếp, xem bọn hắn tự cho là đúng mà cười
Hôn, bình thường mà nói là biểu hiện của việc yêu thích một người
Quý Ngọc Trạch minh bạch, chỉ có điều yêu thích cũng chia ra thật thích và giả thích
Hắn xác thực yêu thích được hôn Phù Nguyệt, hành động vừa rồi chính là sự hướng tới của tâm, không tự chủ được
Nhưng vẫn không hiểu rõ vì sao lại có cảm giác này với nàng
Vô luận là Quý phu nhân hay Quý Minh Lãng, Tiêu lão, một khi nhìn thấy cử chỉ khác thường của mình, liền kinh hoàng không thôi, giống như nhìn quái vật mà nhìn hắn, hận không thể rời xa
Giống như chỉ có Phù Nguyệt là không giống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kỳ lạ thật
Sống hai mươi mốt năm, Quý Ngọc Trạch từ trước đến nay quen ở vị trí cao, quan sát thế nhân tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố, ái, ố, dục để thỏa mãn ham muốn nội tâm
Bọn hắn cuối cùng sẽ đối với những vị thần phật kia tham, sân, si, cầu không được, oán tăng hội, yêu biệt ly mà chịu khổ
Hắn mỗi lần nhìn thấy, vui vẻ đồng thời, lại cảm thấy rất là xấu xí và chán ghét, về phần vì sao chán ghét, đến nay vẫn chưa giải đáp
Dứt lời, Quý Ngọc Trạch từ trong tay áo lấy ra cây trâm hoa mai, trả lại cho nàng
“Trả lại cho ngươi.” Phù Nguyệt không nhận, ánh mắt từ trâm hoa mai chuyển sang khuôn mặt hắn vẫn như cũ treo nụ cười dịu dàng, lẳng lặng đưa mắt nhìn mấy giây
“Ta thu hồi lời ta vừa nói, không phải có thể có chút, mà là thích
Ừm, ta thích ngươi.” Trước khi xuyên thư, nàng đã rất yêu thích nam phụ Quý Ngọc Trạch này, rõ ràng gần như hoàn mỹ đến biến thái, vậy mà vẫn không đạt được thứ trong lòng cầu
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, thấy những đoạn nói về hắn, cảm thấy có chút đáng thương
Nhưng vẫn là lướt qua, không suy nghĩ nhiều
Dù sao lúc đó nàng chỉ coi hắn như một nhân vật giấy mà thôi
Quý phủ có quyền thế, thì đã sao
Quý Ngọc Trạch từ nhỏ bị Quý Minh Lãng và Tiêu lão yêu cầu hà khắc phải xuất sắc về mọi mặt học vấn, thì đã sao
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục tự sát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xuyên thấu qua lời bạt, mặc dù phát hiện Quý Ngọc Trạch không giống lắm so với nguyên tác, nhưng Phù Nguyệt nói một câu lời thật lòng, vẫn như cũ rất yêu thích nhân vật này
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu đóng vai trò chủ đạo
Quý Ngọc Trạch mở mắt ra, ngón tay vuốt ve trâm hoa mai: “Ngươi… Hay là thích ta ư…” “Ừm, thích.” Phù Nguyệt gật đầu, thăm dò từ từ nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen, sưởi ấm vệt lạnh buốt đã lâu không tan
Nếu Quý Ngọc Trạch lấy chân diện mục đối đãi, vậy thì nàng không thể luôn mang theo một lớp mặt nạ
Quá mệt mỏi
Công lược cũng coi trọng bốn chữ “suy bụng ta ra bụng người”, nếu không, e rằng sẽ cả đời không thể đi vào trái tim hắn, uổng công vô ích
Không có hệ thống trợ giúp, không có bàn tay vàng
Ở hiện đại nàng vẫn là một sinh viên bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, đặt vào biển người có thể không tìm thấy, đối mặt với Quý Ngọc Trạch không giống người khác, nàng đã từng sinh ra ý sợ hãi
Nhưng, Phù Nguyệt từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới việc muốn thay đổi Quý Ngọc Trạch
Thứ nhất, nàng không có năng lực này, rất có tự mình hiểu biết
Thứ hai, Quý Ngọc Trạch chính là Quý Ngọc Trạch, công lược thì công lược, nàng không có tư cách thay đổi hắn
Tại sao nhất định phải lấy quan niệm của bản thân áp đặt cho người khác
Phù Nguyệt không đồng ý, nàng có quan niệm của nàng, Quý Ngọc Trạch có quan niệm của Quý Ngọc Trạch, mình có thể không tán đồng hắn, nhưng không thể phủ định hắn, cho rằng đó là sai lầm
Cho nên, nàng sẽ không mưu toan thay đổi đối phương, nàng muốn, đơn thuần là hắn yêu nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn lột da của mình, mặc dù Phù Nguyệt vừa mới bắt đầu nghe được, là cảm thấy có chút khủng bố, lại khó có thể tưởng tượng
Có thể thay đổi góc độ suy nghĩ, cũng coi như công lược đã tiến một bước thành công
Ít nhất, Quý Ngọc Trạch đối với nàng không còn là bất vi sở động
Xích lại gần chỗ ngồi của hắn, Phù Nguyệt có chút tự giễu nói: “Thật xin lỗi, kỳ thật ta cũng không hiểu rõ thích rốt cuộc là chuyện như thế nào, ta không nên không biết tự lượng sức mình mà nói muốn dạy ngươi cách yêu thích một người.” Lời này là thật, nàng độc thân từ trong bụng mẹ, xác thực chưa từng thử yêu thích người khác, hảo cảm thì từng có, nhưng tuyệt đối không gọi là thích
Gió thổi từ bên màn tới, thổi bay một lọn tóc của Phù Nguyệt, Quý Ngọc Trạch khẽ đưa tay ra đón lấy
Tóc dài trượt qua đầu ngón tay, rơi xuống
Nhìn nàng, ánh mắt hắn thoáng qua một tia mơ hồ, từ từ nắm chặt trâm hoa mai, cong môi: “Thì ra là vậy, không sao, chỉ là Nguyệt Nương về sau đừng nói dối với ta, ta không thích lắm.” Nói dối, người dối trá cùng tượng phật đều quá xấu xí, Quý Ngọc Trạch không hy vọng Phù Nguyệt cùng mình đều xấu xí như vậy
Mỗi lần soi gương, hắn đều cảm thấy ngũ quan của bóng người trong gương vặn vẹo, ghê tởm không thôi, đại khái là do đọc phật kinh quá nhiều, hắn muốn.