Công Tử Đừng Tú

Chương 213: Đồng bệnh tương liên




Trong phòng, Lâm Tú tựa vào đầu giường, trên người đắp hai lớp chăn bông
Kỳ thực hắn không lạnh, coi như lạnh, cũng có thể tự mình phát nhiệt sưởi ấm, nhưng được thoải mái nằm trên giường, Tần Uyển ngồi tại mép giường, từng muỗng từng muỗng đút canh gừng vào trong miệng hắn như vậy đâu phải lúc nào cũng có
Đừng thấy hai người hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, Lâm Tú cũng thử tay nghề của nàng vài lần, nhưng ngoài những việc này, bọn họ chẳng có gì phát sinh cả
Dù là lúc kích hôn hay lúc ôm nhau, Tần Uyển thậm chí còn không cho tay hắn động lung tung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Biết rõ đó là chiêu trò của nàng, nhưng hắn cũng không thể làm cứng
Lâm Tú có một dự cảm mơ hồ, nàng mà cứ tiếp tục thế này, có lẽ hắn thật sự thua mất
Nàng đúng là một yêu tinh
Tần Uyển muỗng từng muỗng cho Lâm Tú ăn, Triệu Linh Âm đứng ở cửa phòng nhìn một lúc, cuối cùng nhịn không được bước đến, nói: “Để ta đút hắn đi, là ta khiến hắn thành ra như thế này.”
Tần Uyển nói: “Không cần, ta còn nợ hắn nhiều tiền lắm, cho hắn ăn một bữa, vẫn còn nợ thêm mười đồng đấy.”
Triệu Linh Âm nhìn Tần Uyển, nàng biết người phụ nữ này đang nghĩ gì
Tần Uyển nợ Lâm Tú tận một vạn lượng bạc, nếu cứ tiếp diễn thế này, không biết bao nhiêu đời nàng mới trả nổi
Nàng đang bám vào hắn đấy thôi
Nhưng bản thân có thể làm gì đây
Ngay cả tỷ tỷ cũng không có tư cách quan tâm nàng, nàng lại càng không có tư cách
Giờ nàng chỉ có chút hối hận, sao lúc nãy lại thích thể hiện cơ chứ, nếu như nàng không phô trương, muốn chứng minh bản thân lợi hại hơn hắn, Tần Uyển cũng đâu có cơ hội lợi dụng
Nhưng thật sự là nàng hy vọng mình lợi hại hơn Lâm Tú, có lẽ là vì người trước kia cần nàng bảo vệ, đã dần vượt qua nàng, khiến trong lòng nàng sinh ra chút khác biệt, hoặc cũng có thể, nàng muốn giống như trước kia, có thể luôn che chở cho hắn…
Uống canh gừng xong, Lâm Tú cuộn mình trong chăn, suy nghĩ một chuyện
Trước đây hắn không hiểu rõ quy tắc của tiểu bỉ, chỉ cảm thấy, với thực lực của mình, lấy một suất tham gia thi đấu thì có gì khó
Sau tiểu bỉ, vẫn còn nửa năm nữa mới đến vòng thi đấu, trong nửa năm đó, hắn dư sức tăng tu vi lên Địa giai
Nhưng bây giờ xuất hiện vấn đề
Trong tiểu bỉ, Địa giai có cơ chế bảo vệ, sẽ không để bọn họ bị loại ngay hai vòng đầu, nhưng Huyền giai thì không, yêu cầu thấp nhất để tham gia tỷ thí là Huyền giai
Nếu như ngay vòng đầu hoặc vòng hai đã gặp phải Triệu Linh Quân, hay một tuyển thủ hạt giống Địa giai đã lên mấy năm rồi thì có thể hắn sẽ thua
Thảo nào công chúa Minh Hà mấy hôm nay ủ rũ không vui, nàng còn chưa đột phá, như Lâm Tú mà bốc thăm phải Triệu Linh Quân hay cao thủ Địa giai nào đó thì sẽ bị loại ngay vòng một, thậm chí còn không có tư cách tham gia thi đấu
Trên lôi đài, tất cả đều bình đẳng, trước mắt bao người, dù là Hạ Hoàng cũng không thể công nhiên ưu ái
Nàng còn không làm được, nói gì Lâm Tú
Nói thật, quy tắc này rất tàn khốc, nhất là với những người ở Huyền giai thượng cảnh đỉnh phong, vận xui thì trận đầu đã mất đi cơ hội thi đấu, người yếu hơn họ nếu bốc trúng đối thủ yếu lại dễ dàng tiến cấp
Nhưng với triều đình, những thiên tài Địa giai tuổi trẻ mới là hy vọng thi đấu, còn Huyền giai chỉ là đá kê chân, bị loại ở tiểu bỉ hay bị loại ở thi đấu, cũng như nhau cả thôi
Lâm Tú hiếm khi làm chuyện gì không chắc chắn, dù rủi ro nhỏ thế nào nhưng đã tồn tại thì sẽ vẫn còn đó
Giờ chỉ còn một tháng nữa là đến tiểu bỉ, nếu hắn có thể len lén đến Lôi Đô nước Java nơi Lý Bách Chương tu luyện, thì chưa chắc không thể đột phá trước tiểu bỉ
Sau khi quyết định trong lòng, Lâm Tú đi đến Tiết gia
Tiết lão quốc công không muốn hắn có tiếp xúc quá thân mật với Ngưng Nhi, nhưng việc hai người cùng nhau tu luyện thì lại không xen vào, hắn cùng Ngưng Nhi ở trong sân tập chiêu với nhau, nhưng chiêu thức mềm nhũn không có chút khí lực, không giống tu luyện mà giống đang tán tỉnh hơn
Tiết lão quốc công ngồi bên cạnh bàn đá, vẻ mặt tuy khó coi nhưng cũng không nói gì
Lâm Tú hỏi: “Ngưng Nhi, nàng đi Dị thuật ti đăng ký chưa?”
Tiết Ngưng Nhi đáp: “Sáng nay ta đi rồi.” Nàng nhẹ nhàng đánh một chưởng vào ngực Lâm Tú, thừa cơ còn vụng trộm sờ soạng cơ ngực hắn, chợt hỏi: “Ngươi nói, lúc tỷ thí chúng ta có thể sẽ gặp nhau không, nếu gặp thì làm thế nào?”
Nàng thích suy nghĩ vớ vẩn, Lâm Tú trả lời: “Khả năng tuy không lớn, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ.”
Tiết Ngưng Nhi cười hề hề nói: “Nếu như gặp phải ngươi, ta sẽ nhận thua.” Bản thân nàng thắng hay thua không quan trọng, nhưng Lâm Tú tuyệt đối không thể thua, nàng vẫn chờ hắn thắng cuộc thi để cưới mình mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiết lão quốc công ho một tiếng thật mạnh, nói: “Nếu ngươi dám nhận thua, lão phu sẽ thu hồi lời hứa trước đây, hắn muốn cưới ngươi thì phải thể hiện bản lĩnh thực sự, đường đường chính chính cưới ngươi, đừng để lão phu xem thường!”
Lâm Tú bóp tay Tiết Ngưng Nhi, nói: “Yên tâm đi, có tận 800 người tham gia tỷ thí mà, đâu có trùng hợp vậy được, mà lại còn cho chúng ta gặp nhau.” Lâm Tú cùng Ngưng Nhi vừa luyện chiêu vừa trò chuyện, biết được Tiết gia lần này cũng có mấy người tham gia tỷ thí, cả mấy người ca ca nàng nữa
Có điều, trong số đó lại chẳng ai đạt đến Địa giai
So với các gia tộc khác, Tiết gia có vẻ thiếu người kế tục, thảo nào Tiết lão quốc công đặt hết hy vọng lên người Ngưng Nhi
Trước khi đi, Lâm Tú nói với Ngưng Nhi: “Tháng này ta có thể không đến thăm nàng được, ta định ra ngoài tu luyện, tìm kiếm cơ duyên, cố gắng tăng tu vi lên Địa giai trước tiểu bỉ, như thế sẽ chắc chắn hơn chút.”
Tiết Ngưng Nhi tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Ngươi từng nói, nếu đôi ta bên nhau dài lâu, há nề gì sớm chiều, ta sẽ chờ ngươi trở về.” Nàng thừa lúc Tiết lão quốc công không thấy, còn lén hôn lên mặt hắn một cái
Lúc Lâm Tú rời khỏi Tiết phủ, bỗng nghe sau lưng có tiếng nói: “Dừng lại.” Lâm Tú quay lại, Tiết lão quốc công đưa cho hắn một hộp ngọc lớn bằng bàn tay, nói: “Cầm lấy đi.” “Đây là…” Lâm Tú nhận lấy hộp ngọc, mở ra xem, thấy bên trong là một viên nguyên tinh ngũ giai, hắn vội nói: “Tiết lão, cái này quá quý giá…”
Tiết lão quốc công khoát tay, nói: “Ngưng Nhi đã lên Địa giai rồi, thứ này không dùng đến, đám tiểu tử kia trong nhà lại là đồ bỏ đi, cho chúng cũng phí, ngươi cứ cầm mà dùng.” Dị thú ngũ giai thì dễ giết, nhưng nguyên tinh lại khó kiếm, ngay cả hoàng thất cũng không có dư, món quà này nhẹ thì chẳng đáng gì, nhưng lại nặng tựa ngàn cân
Tiết lão quốc công nhìn Lâm Tú một cái, nói: “Lão phu chỉ có một đứa cháu gái này, đừng phụ lòng nó…”
Đến tận bây giờ, ông đã hoàn toàn coi Lâm Tú như người một nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ, một thiên giai cường giả như ông sao có thể chấp nhận cháu gái cưng của mình, nhị đẳng công chúa Đại Hạ, lại gả cho người khác làm thiếp được
Về sau nghĩ lại, thì ra chính thất của hắn lại là Triệu Linh Quân
Nếu là người khác thì ông tuyệt đối không đồng ý
Nhưng nếu là Triệu Linh Quân thì Ngưng Nhi cũng không phải quá thiệt thòi
Dĩ nhiên, quan trọng hơn cả vẫn là biểu hiện của Lâm Tú trong những ngày này, biết phải trái, ngoài cái tật trăng hoa ra thì có vẻ cũng không có khuyết điểm gì, chỉ cần hắn đối xử tốt với Ngưng Nhi, Ngưng Nhi vui vẻ thì thế nào cũng được..
Sau khi rời Tiết phủ, Lâm Tú đi đến Trường Xuân cung
Mấy tháng nay, số lần hắn rời kinh càng ngày càng nhiều, lần này có lẽ lại là một tháng không ở vương đô, nên không thể quên đến thưa với Quý phi nương nương một tiếng
Quý phi đang vẽ tranh trong cung viện, thường ngày ở Trường Xuân cung nàng không có gì làm, lúc buồn chán, liền dùng những việc này giải sầu
Nghe Lâm Tú nói xong, giọng nàng có chút phiền muộn: “Lại phải đi sao…”
Lâm Tú nói: “Ta đã chuẩn bị một món quà cho nương nương, chắc khi ta về thì cũng làm xong rồi.” Ban đầu nghe Lâm Tú muốn đi một tháng, nàng còn có chút thất vọng, nhưng nghe hắn nói đã chuẩn bị quà cho nàng, mà phải chuẩn bị hết cả tháng mới xong, không biết đó là món quà gì mà phải tốn nhiều thời gian đến vậy, điều này khiến lòng nàng tràn đầy mong đợi
Lâm Tú cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Đến lúc đó nương nương sẽ biết.” Vốn dĩ hắn không định sớm cho nàng biết, mà muốn lúc đó cho nàng một bất ngờ, nhưng nghĩ đến việc tháng này không ở kinh thành, hay là cho nàng một chút mong đợi, người ta hễ có mong chờ thì sẽ không cảm thấy thời gian tẻ nhạt như thế nữa
Lâm Tú không nói, Quý phi cũng không truy hỏi, nàng cho Linh Lung lấy một nửa bức Mẫu Đơn đồ kia ra, nói với Lâm Tú: “Ngươi ngồi ở kia đi, bản cung sẽ vẽ một bức cho ngươi và Niếp Niếp, lúc ngươi không ở đây, nếu nó nhớ ngươi thì bản cung sẽ cho nó xem tranh.”
Lâm Tú ngồi trên ghế đá, trong ngực ôm linh sủng, Quý phi nương nương đứng cách đó không xa, nhìn một lúc rồi chậm rãi đặt bút
Lâm Tú ngồi buồn chán liền “meo meo meo” trò chuyện với con mèo nhỏ
Hắn và Quý phi nương nương đều muốn đưa con vật nhỏ này về nhà, nhưng nó quá nhỏ, hoàn toàn không biết nhà ở đâu cả
Lâm Tú từng tra ở tàng Thư các Dị thuật viện một quyển tên «Dị Thú Chí», nó rất giống một loại dị thú tên Vân Dực Hổ, loài dị thú này bình thường chỉ sống ở lãnh địa dị thú, rất ít xuất hiện ở các quốc gia của loài người
Ở đại lục này, loài người chiếm giữ gần hết các bình nguyên, Hải tộc cũng ẩn sâu dưới đáy biển, còn núi, đầm lầy, rừng nguyên sinh thì phần lớn là lãnh thổ của dị thú
Người thường giết dị thú để lấy nguyên tinh, dị thú cũng có thể tạo thành thú triều, tấn công thành trì của loài người, không ít dị thú đáng yêu còn biến thành linh sủng, nhưng một khi rời khỏi nơi sinh sống, nếu muốn trở về gần như không thể
Không biết qua bao lâu, Quý phi nương nương đặt bút xuống, nói: “Xong rồi.” Lâm Tú ôm linh sủng đi qua, nhìn thấy bức họa của Quý phi nương nương mà không khỏi kinh ngạc
Hình vẽ rất giống thật, biểu cảm lại vô cùng sống động, hắn chỉ biết nàng vẽ cảnh vật rất đẹp, không ngờ lại tài hoa đến thế
Nàng cầm bức tranh này vào trong một cung điện, Lâm Tú cũng đi theo nàng vào trong, phát hiện trên vách tường của cung điện treo đầy tranh vẽ, nhiều vô số, chắc phải hơn trăm bức, trong đó có phong cảnh, có nhân vật, phong cảnh phần lớn là Giang Nam
Trong những bức chân dung đó, Lâm Tú thấy thái hoàng thái hậu, thấy Hạ Hoàng, thấy cả Linh Lung và Song Song, và mười mấy bức tranh là linh sủng, tất cả đều là do nàng vẽ trong lúc rảnh rỗi
Vẽ tranh là để giết thời gian, có thể thấy trong suốt mười mấy năm qua, nàng trong hậu cung này đã cô đơn biết nhường nào
Khi Lâm Tú rời Trường Xuân cung, một bóng người chạy ra từ cung điện bên cạnh, công chúa Minh Hà nói: “Ngươi lại muốn đi sao, ngươi đi rồi thì ta biết làm sao?” Nàng vừa nãy lại trèo lên cây nghe lén, Lâm Tú nói: “Ngươi có thể tìm Linh Âm để tu luyện, trước khi ta đi ta sẽ nói với nàng, dù sao mỗi ngày cũng không mất nhiều thời gian, nàng sẽ giúp ngươi.”
Minh Hà lắc đầu nói: “Ta không muốn tu luyện với nàng.” Mấy năm qua các nàng luôn so sánh nhau, bây giờ Triệu Linh Âm đã lên Địa giai, nàng vẫn quanh quẩn ở Huyền giai, thấy Triệu Linh Âm nàng đã khó chịu, cùng nàng tu luyện không phải ngày nào cũng khiến nàng khó chịu sao
Lâm Tú bất lực nói: “Vậy thì không có cách nào, ta cảm thấy song tu hình như không có tác dụng gì trong việc phá cảnh, thế nên ta mới muốn đi ra ngoài thử vận may…” Minh Hà cũng biết điểm này, mấy ngày nay nàng cùng Lâm Tú song tu mà nguyên lực không hề tăng
Nàng thở dài khe khẽ, Triệu Linh Âm, Tần Uyển, Tiết Ngưng Nhi, mấy tháng nay, những người bên cạnh nàng lần lượt đột phá lên Địa giai, thậm chí ngay cả vương huynh Tần Vương cũng đột phá, còn nàng thì vẫn cứ ở Huyền giai quẩn quanh… Cũng may vẫn còn Lâm Tú bầu bạn với nàng, khiến lòng nàng thêm chút an ủi
Một cảm giác đồng bệnh tương liên tự nhiên sinh ra, nhìn hắn mà thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thậm chí cảm thấy hắn mi thanh mục tú, càng nhìn càng đẹp trai, trước kia mình sao lại không để ý nhỉ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.