Chương 53: Ai đang nói chuyện
Vận mệnh nữ thần cuối cùng vẫn chiếu cố Lâm Tú
Một ngàn lượng bạc mua mười viên nguyên tinh, cuối cùng vào lúc viên cuối cùng, đã giúp hắn đột phá được tầng gông cùm xiềng xích kia
Nguyên lực phát sinh chất biến, năng lực tự nhiên cũng khác trước rất nhiều
Điều làm cho Lâm Tú vui mừng nhất chính là, sau khi nguyên lực biến chất, các loại năng lực tăng lên đều đồng bộ
Bây giờ Lâm Tú, có thể trong nháy mắt đóng băng mặt đất trong phạm vi một trượng quanh người, và sức mạnh của hắn cũng tăng lên đáng kể, có thể dễ dàng nhấc lên tạ đá mà trước đó không cách nào nhấc được
Không gian tùy thân thì tăng lên gấp 10 lần về thể tích, thay đổi rõ ràng nhất phải kể đến năng lực thú ngữ
Trước đây Lâm Tú chỉ có thể nghe hiểu chúng, còn bây giờ hắn có thể dùng năng lực này để đồng cảm với động vật, để cho thanh âm của mình vang lên trực tiếp trong đầu chúng
Đại Hoàng chính là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của hắn, bây giờ nó đã trở thành mắt xích của Lâm Tú, giúp hắn giám thị mọi người khả nghi xung quanh Lâm phủ
Trong tình huống bình thường, có ai để ý đến một con c·h·ó
Và từ sau tiệc sinh nhật của Tiết Ngưng Nhi trở về, suốt bảy ngày liên tiếp, Lâm Tú không hề bước chân ra khỏi cửa chính lấy một lần
Hắn nhờ Tôn Đại Lực đến Dị thuật viện xin nghỉ, mỗi ngày chỉ ở trong nhà, không ra khỏi cửa lớn, không bước chân ra khỏi cửa nhị môn, không gặp mặt Song Song cô nương, cũng không đi qua Lê Hoa uyển
Nói thật lòng, cuộc sống như vậy khiến Lâm Tú có chút khó chịu
Nhưng có lẽ có người còn khó chịu hơn hắn
Thiên Hương Lâu
Dương Tuyên ngồi trên ghế trong một gian nhã thất, một thanh niên đứng trước mặt hắn, có chút bất đắc dĩ nói: "Công tử, ta đã làm theo phân phó của ngài, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, chỉ chờ Lâm Tú ra ngoài, nhưng mấy ngày nay hắn cứ ở trong nhà, ngay cả cửa chính cũng không bước qua
Dương Tuyên biểu lộ bình thản, nhấc chung trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Cứ chờ thôi, kiểu gì hắn cũng sẽ ra ngoài, ta ngược lại muốn xem xem, hắn có thể trốn đến lúc nào
Lâm phủ
Lâm Tú ngồi trong sân, một tay chống cằm, hai chữ "nhàm chán" viết rõ trên mặt
Hắn đang chờ người
Người đến có thể là Song Song cô nương, cũng có thể là Lý tổng quản, hoặc tổng quản nào đó khác, tính thời gian thì họ cũng nên đến rồi
Chờ khoảng hơn một canh giờ, bên ngoài tiểu viện của hắn mới truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng
Song Song cô nương nhanh chân bước vào tiểu viện, còn chưa mở miệng thì Lâm Tú đã chủ động hỏi: "Có phải Quý phi nương nương sai ngươi tới không, bệnh tình của sủng vật kia lại tái phát rồi
Đôi mắt đẹp của Song Song cô nương mở to, miệng nhỏ hơi nhếch lên, kinh ngạc nói: "Lâm công tử, sao ngươi biết
Lâm Tú đương nhiên biết, hơn nữa hai ngày trước hắn đã ở nhà chờ nàng
Linh sủng của Quý phi nương nương mắc bệnh tâm lý, lần trước Lâm Tú cùng Song Song dẫn nó xuất cung chỉ là tạm thời giải quyết chứng trầm cảm của nó, chỉ chữa được phần ngọn chứ không chữa được gốc
Dần dần nó vẫn sẽ trở lại trạng thái ủ rũ
Đồng thời, đến lúc đó dù có đưa nó ra ngoài cũng không thể có được hiệu quả như lần đầu, sủng vật của Quý phi nương nương do người mẹ đã mất của bà tặng, mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với bà nên bà nhất định sẽ nghĩ đến Lâm Tú một lần nữa
Sau khi trở về Thái Y viện lần trước, Bạch Song Song đã luôn suy nghĩ về một vấn đề
Vì sao các ngự y trong Thái Y viện đều bó tay trong việc chẩn trị linh sủng của Quý phi nương nương, mà Lâm công tử chưa học qua nhiều y thuật, lại luôn tìm được mấu chốt của vấn đề
Sau này nàng đã hiểu ra, các thái y chữa bệnh cho người, còn Lâm công tử chữa bệnh cho tâm, y thuật của hắn không thể hiện ở năng lực dị thuật, cũng không phải ở phương thuốc dược tề, mà là ở chỗ hắn có một trái tim nhạy cảm
Hắn có thể đặt mình vào vị trí của bệnh nhân để cân nhắc, từ đó đưa ra phán đoán chính xác, ngay cả khi bệnh nhân của hắn chỉ là một con linh thú
Thậm chí không cần nàng phải lên tiếng, hắn cũng có thể đoán ra ý định của nàng, tựa hồ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, điều này khiến Bạch Song Song càng thêm khâm phục hắn trong lòng
Lâm Tú cũng không giải thích nhiều với nàng mà chỉ mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi
Đi được mấy bước thì bỗng nhiên Lâm Tú dừng lại, nói: "Song Song cô nương, ngươi về cung trước đi, ở Thái Y viện chờ ta, ta sẽ đến nhanh thôi
Song Song cô nương khẽ gật đầu, một mình rời khỏi Lâm phủ
Không lâu sau, một bóng người chậm rãi bước ra từ cửa sau của Lâm phủ, đi xuyên qua mấy con hẻm nhỏ rồi từ một ngõ hẻm nào đó đi ra, thong thả hướng về phía hoàng cung
Đối diện Lâm phủ, ở trên lầu hai một trà lâu, một người đàn ông có quầng thâm mắt đậm thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn về phía cửa lớn Lâm phủ, nghiến răng nói: "Đã mấy ngày rồi, sao hắn vẫn chưa ra ngoài..
Hắn không biết rằng, trong lúc hắn nhìn Lâm phủ, ở một góc tường bên đường có một con c·h·ó vàng, cũng đang nhìn hắn
Đại Hoàng vừa nhìn chăm chăm lên lầu hai trà lâu vừa suy nghĩ một số chuyện
Chẳng lẽ chủ nhân là chó biến thành sao, nếu không thì sao lại nói chuyện của chó được
Với cái đầu chó của nó, tạm thời chưa nghĩ ra được những chuyện này
Nghĩ mãi không ra thì đừng nghĩ nữa, nó chỉ biết phải nghe theo lời chủ nhân, có bất kỳ tình huống bất thường nào xảy ra gần nhà thì phải báo cáo với chủ nhân trước
Không lâu sau, tại Thái Y viện
Vì mất đi việc làm chế băng ở hậu cung nên Lâm Tú không có cách nào vào đó nữa, người ngoài chưa được cho phép mà tự tiện xông vào hậu cung là tội c·h·ế·t
Dù sao, nơi đó chủ yếu là vợ của hoàng đế, mà hoàng đế cũng là đàn ông, lại còn là người có thân phận và địa vị cao nhất Đại Hạ, không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho chuyện có người cắm lên đầu mình một mảng Thanh Thanh thảo nguyên
Song Song cô nương đã đợi Lâm Tú sẵn ở Thái Y viện, sau khi nhìn thấy hắn thì lập tức nói: "Lâm công tử, chúng ta mau đi Trường Xuân cung đi, bệ hạ và Quý phi nương nương đều đang ở đó chờ
Trong lòng Lâm Tú giật mình: "Bệ hạ cũng ở đó
Thật ra hắn không quá muốn gặp hoàng đế, Lâm Tú không phải người của thế giới này, không có tư tưởng quân thần, cũng không có giác ngộ quân bảo thần tử, thần bất tử bất trung
Bất kể là ai muốn lấy m·ạ·n·g của hắn thì hắn cũng sẽ chống trả đến cùng
Hoàng đế cũng vậy, nhưng Lâm Tú bây giờ không có thực lực đối kháng với hoàng đế, sự sống chết của bản thân chỉ ở một ý niệm của người khác, Lâm Tú không thích cảm giác này
Nhỡ đâu nói sai điều gì, làm sai chuyện gì mà khiến long nhan giận dữ, thì chẳng ai có thể cứu được hắn
Hôm nay hiển nhiên là không tránh được, Lâm Tú điều chỉnh tâm tình rồi nói: "Chúng ta đi thôi
Một lát sau, tại Trường Xuân cung
Lâm Tú và Song Song cô nương đi vào Trường Xuân cung, trong cung viện cảnh tượng bi thảm, cung nữ, hạ nhân đều cúi đầu, mấy tên thái y đang chờ trước một điện
Chỉ mới vài ngày không gặp mà Quý phi nương nương đã gầy đi rất nhiều, linh sủng trong ngực bà cũng mất hết tinh thần, mặt mày ủ rũ, trông tinh thần còn tệ hơn lần trước
Lâm Tú đi vào sân, đối diện Quý phi và Hạ Hoàng đứng bên cạnh bà nói: "Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Quý phi nương nương..
Khi nhìn thấy Lâm Tú thì Quý phi mới có thêm chút thần sắc trên mặt, bà nhanh chân đi tới nói: "Lâm Tú, ngươi mau xem giúp đi, sao Niếp Niếp lại suy yếu thế này, bản cung cho người đưa nó ra cung rồi mà cũng chẳng có chuyển biến tốt nào
Lâm Tú nhận lấy con sủng vật từ trong tay Quý phi, tiểu gia hỏa này cũng không phản kháng, cứ thế nhắm nghiền cả mắt
Hạ Hoàng nhìn Lâm Tú, hỏi: "Ngươi còn biết y thuật
Lâm Tú đáp: "Hồi bệ hạ, thần không hiểu y thuật, chỉ là trước kia nhà có nuôi mèo c·h·ó, lại có đọc chút sách, hiểu sơ qua tập tính của động vật thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hạ Hoàng khẽ gật đầu, nói: "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi ái sủng của Quý phi thì trẫm sẽ có trọng thưởng
Lâm Tú nói: "Thần sẽ tận khả năng
Lâm Tú ôm con linh thú, nói với Quý phi: "Quý phi nương nương, linh sủng hiện tại tinh thần không tốt lắm, ta cần một gian phòng yên tĩnh, không có ai quấy rầy
Quý phi không hề nghi ngờ, lập tức nói: "Được, bản cung sẽ sắp xếp
Rất nhanh sau đó, Lâm Tú được đưa đến Thiên điện của Trường Xuân cung
Hắn ôm con linh thú này đi vào trong, Quý phi dừng chân ở cửa, Song Song cô nương vốn định đi theo vào xem nhưng Lâm Tú không mời, nàng cũng chỉ đành đứng chờ ở ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tú ôm linh thú trong ngực, đi vào trong phòng
Nó vẫn nhắm mắt, ủ rũ, cực kỳ suy yếu
Lâm Tú vỗ nhẹ vào đầu nó, trong lòng nói: "Đừng ngủ, dậy chơi đi
Vật nhỏ trong ngực giật mình một cái, lập tức mở to mắt, vừa ngơ ngác vừa vui mừng nói: "Ai, ai đang nói chuyện!"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]