Công Tử Đừng Tú

Chương 56: Có lòng




Chương 56: Có lòng
"Cái này ta muốn
"Cái này ta cũng muốn
"Những cái này tất cả đều muốn..
Tại vương đô, trước một quầy hàng nhỏ bán đồ trang sức di động bên đường, mỹ phụ váy tím chỉ vào những đồ trang sức treo trên giá gỗ, liên tục mở miệng
Lâm Tú im lặng đứng nhìn
Những quán nhỏ lưu động bên đường này thường nhắm vào đối tượng khách hàng là nữ tử bình dân, chỉ cần mười mấy văn, mấy chục đồng tiền là có thể mua được một món đồ trang sức
Quý phi nương nương có lẽ không biết, bất kỳ món trang sức nào nàng đang mang trên đầu, chỉ một viên trân châu trên đó thôi cũng đủ để mua lại toàn bộ quầy hàng này
Nhưng thấy nàng mua sắm vui vẻ, Lâm Tú cũng không nói gì thêm, dù sao cũng không phải hắn bỏ tiền, để nữ nhân đáng thương này thỏa mãn một chút dục vọng mua sắm của bản thân cũng tốt
Chu Cẩm đứng sau lưng Quý phi, rất vui vẻ móc bạc ra, mua hết những món đồ mà nàng đã để mắt đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đừng nói là mấy quầy hàng nhỏ ven đường này, chỉ cần nương nương vui vẻ, mua lại hết tất cả cửa hàng trang sức trên con đường này thì có sao
Quý phi chưa từng đi dạo phố bao giờ nên vô cùng hiếu kỳ, hết nhìn cái này lại xem cái kia, dường như chính nàng cũng đã quên, mục đích xuất cung của các nàng là vì linh sủng
Lâm Tú đang ôm tiểu gia hỏa trong ngực
Không biết có phải do tinh thần không tốt trong khoảng thời gian này hay không mà nó lại ngủ mất
Linh sủng khi ngủ, đôi cánh phía sau sẽ thu lại, trông như một chú mèo con bình thường, nhưng lại xinh đẹp hơn mèo thường rất nhiều
Một lát sau, Chu Cẩm nhìn đồng hồ, nói với Quý phi nương nương: "Phu nhân, đã đến giờ ăn trưa rồi, nghe nói món ăn ở Trích Nguyệt lâu hương vị không tệ, có muốn đến đó dùng bữa không
Quý phi đang dạo phố vui vẻ, sau khi được Chu Cẩm nhắc nhở mới cảm thấy có hơi đói bụng
Nàng gật đầu nhẹ, nói: "Các ngươi cứ sắp xếp đi
Lúc này, Lâm Tú đột nhiên bước lên một bước, đề nghị: "Phu nhân, ta nghe nói gần đây có một quán ăn nhỏ, bánh ngọt và đồ ăn Giang Nam làm rất ngon, phu nhân có muốn đến thử không
Nghe thấy đồ ăn Giang Nam, đôi mắt đẹp của Quý phi sáng lên, nàng nói: "Vậy thì đi cái quán Giang Nam nhỏ mà ngươi nói
Chu Cẩm khổ sở nói: "Phu nhân, quán ăn nhỏ đó có lai lịch không rõ, e rằng..
Quý phi khoát tay, nói: "Có gì mà phải sợ chứ, người khác cũng có biết thân phận của ta đâu, cứ coi chúng ta là khách nhân bình thường là được
Nghe vậy, Chu Cẩm cũng không tiện nói thêm gì nữa
Quán ăn nhỏ Giang Nam kia nằm ở một vị trí không thuộc khu vực phồn hoa nhất của vương đô, ngược lại khá khó tìm
Lâm Tú đã tốn không ít công sức mới tìm ra được
Tuy quán ăn nhỏ không nổi tiếng như Trích Nguyệt lâu hay Thiên Hương lâu, nhưng trong giới sành ăn vẫn có tiếng tăm rất tốt
Quán trang trí mộc mạc, không gian cũng không lớn, điểm cộng là sạch sẽ gọn gàng, trong quán lại chỉ phục vụ đồ ăn Giang Nam
Sau khi Quý phi chọn vài món, bốn người chia nhau ngồi quanh một chiếc bàn
Ăn cơm cùng với Quý phi nương nương, Chu Cẩm và Linh Lung tỏ ra có chút gò bó, mông chỉ dám ngồi một nửa, Lâm Tú thì thoải mái hơn, gọi chưởng quỹ đến, nói: "Mang hết những món đặc sắc của quán ra đây cho ta
Gặp được vị khách hào phóng, lão bản vui vẻ chạy vào bếp sau bận rộn
Thực ra đây là một quán ăn nhỏ do vợ chồng mở, không đủ khả năng thuê người, mọi việc đều do hai vợ chồng tự tay làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tú giải thích với Quý phi nương nương: "Phu nhân, quán này do một cặp vợ chồng người Giang Nam mở, mấy năm trước họ đến vương đô, nói là muốn cho những người đồng hương ở xa quê hương vẫn có thể ăn được hương vị quê nhà
Quý phi liếc nhìn Lâm Tú, hỏi: "Sao ngươi biết ta là người Giang Nam
Lâm Tú mỉm cười, nói: "Ta nghe phu nhân nói chuyện hàng ngày, thỉnh thoảng vẫn có giọng điệu Giang Nam, nên đoán phu nhân hẳn là lớn lên ở Giang Nam
Quý phi ngạc nhiên nói: "Ngươi từ nhỏ lớn lên ở kinh đô, mà nghe ra được giọng Giang Nam
Lâm Tú nói: "Ta có một người bạn cũng là người Giang Nam, nên nghe được giọng Giang Nam
Quý phi khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa
Lão bản và bà chủ làm việc rất nhanh, không bao lâu sau đã bưng các món ăn lên
Quý phi nương nương rành các món ăn Giang Nam như lòng bàn tay: "Đây là vịt muối, đây là móng giò pha lê, đây là bánh ngọt móng ngựa, đây là chè bách quả..
Nàng dùng đũa gắp một miếng thức ăn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đưa vào miệng rồi lộ ra vẻ thỏa mãn, cảm thán nói: "Trong..
cung mặc dù có đầu bếp người Giang Nam, nhưng món ăn đưa tới đều đã nguội cả, ăn không còn ngon nữa, ta đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức hương vị quê hương như thế này
Hoàng đế và hậu phi nhìn thì có vẻ sung sướng, nhưng thực ra mỗi ngày đến cả một miếng đồ ăn nóng hổi cũng không kịp ăn
Lâm Tú không những không hề ngưỡng mộ, mà ngược lại còn thấy họ thật đáng thương
Cả bọn ăn gần nửa canh giờ mới ra khỏi quán ăn nhỏ Giang Nam
Quý phi sờ vào chiếc bụng hơi nhô ra dưới lớp váy xòe
Nàng đã lâu không được ăn no như vậy, hay nói đúng hơn là từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng có cảm giác no bụng
Dù là lúc còn nhỏ, hay là khi vào cung, bữa ăn đều phải theo giờ giấc, lễ nghi gia tộc và cung đình đều dạy cho nàng, ăn cơm nhiều nhất chỉ được ăn năm phần no, giờ nàng mới biết, thì ra cảm giác no bụng lại hạnh phúc đến thế
Liếc mắt nhìn Lâm Tú, Quý phi lại hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu
Lâm Tú mỉm cười nói: "Thưa phu nhân, vừa ăn cơm xong không nên vận động nhiều, chúng ta đến hí lâu nghe khúc, uống chén trà, âm nhạc có thể bồi dưỡng tình cảm, tốt cho bệnh tình của linh sủng nữa..
Quý phi khẽ gật đầu, nói: "Vậy cứ theo ý ngươi mà làm
Không bao lâu, bọn họ đến Lê Hoa uyển
Vừa nhìn thấy Lâm Tú bước vào, chủ gánh đã cười chào đón, nói: "Ôi, Lâm công tử, ngài lại đến nữa à
Thải Y hôm nay vừa hay rảnh, vẫn là phòng nhã cũ chứ
Để ta đưa ngài đi
Lâm Tú khẽ ho một tiếng, nói: "Hôm nay ta có dẫn theo bạn bè, đổi một gian phòng lớn hơn chút đi
Còn Thải Y đâu
Ta tìm nàng có chút việc
Tầng hai Lê Hoa Uyển, tại một gian phòng, chủ gánh gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa bước vào, nói với bóng dáng đang chỉnh dây đàn: "Thải Y, Lâm công tử đến thăm cô
Thải Y đứng dậy, hướng về Lâm Tú thi lễ một cách uyển chuyển, mỉm cười nói: "Công tử, ngài đã đến
Lâm Tú bước lên phía trước, nói: "Thải Y cô nương, hôm nay ta dẫn theo mấy người bạn đến, trong đó có một vị thân phận vô cùng tôn quý
Có một số chuyện ta phải nói trước với cô..
Lâm Tú trở lại phòng nhã, Quý phi nương nương nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi thường đến nơi này sao
Lâm Tú khẽ gật đầu, nói: "Thưa phu nhân, những lúc tu hành mệt mỏi, hay trong lòng buồn bã, ta đều đến đây nghe khúc, thư giãn một chút
Quý phi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi ngược lại biết cách hưởng thụ đấy
Vừa dứt lời, Thải Y đã bước vào
Hôm nay nàng không trang điểm kỹ càng, mà mặc một chiếc váy dài trắng, tóc đen búi lên, trong ngực ôm một cây tỳ bà, mang đến cho người ta cảm giác mềm mại yếu đuối như một cô gái Giang Nam
Khi tiếng tỳ bà vang lên, từ đôi môi anh đào của nàng phát ra những âm thanh dịu dàng mang đậm phong cách Giang Nam, khiến người nghe cảm thấy cả người mềm nhũn
Chu Cẩm và Linh Lung đều không hiểu tiếng Giang Nam, chỉ cảm thấy giọng cô nương rất dễ nghe nên nghe rất say sưa, Linh Lung thậm chí vừa nghe vừa lắc lư đầu
Chỉ có Quý phi nương nương là khi nghe giọng của Thải Y, ánh mắt liền dừng lại một chỗ, mất đi tiêu cự
Giọng hát của cô con hát này mang một sức mạnh kỳ diệu
Khi những giai điệu dân ca Giang Nam quen thuộc rót vào tai nàng, thời gian như thể quay về hơn mười năm trước, trở lại Giang Nam, nơi mà nàng đã hơn mười năm không thấy
Đó là nơi nàng lớn lên, nơi có những hàng liễu rủ, mưa bụi mờ ảo, hồ sen bát ngát và những chiếc thuyền như dệt trên mặt hồ..
Gió Giang Nam cuối cùng vẫn không thổi được đến kinh đô, nơi đây tuy có những trận tuyết mà nàng yêu thích, nhưng lại không phải là quê hương của nàng
Một giọng nói tê dại, xụi lơ trong lòng, dần dần xua tan đi những nỗi u sầu mà nàng vẫn giấu kín bấy lâu, cũng giúp tâm tình u ám của nàng bừng lên một tia nắng ấm áp
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Tú, khẽ nói: "Ngươi có lòng
Lâm Tú giật mình, ngạc nhiên nói: "A, phu nhân nói gì vậy, ta nghe không rõ
Quý phi không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, khẽ ngân nga theo giai điệu của Thải Y, trên mặt nở một nụ cười động lòng người, dần dần lan tỏa ra
Lâm Tú thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười
Đưa Quý phi nương nương xuất cung là kế hoạch của hắn, nhưng không chỉ là vì kế hoạch kia
Hắn hiểu rõ nữ nhân
Bởi vậy, khi nhìn thấy Quý phi nương nương tại Trường Xuân cung, Lâm Tú đã biết nàng có tâm sự
Tâm sự của nàng cũng giống như con linh thú này, cả hai đều là chim bị nhốt trong thâm cung
Điểm này Lâm Tú đã nhận ra khi ở Thái Y viện lần trước
Lần đầu tiên gặp Quý phi nương nương, Lâm Tú có hơi sợ nàng
Dù sao thì các cung nữ và hoạn quan trong hậu cung đều biết, Quý phi nương nương là người hỉ nộ vô thường, thường xuyên trách phạt cung nhân
Sau này, Linh Lung nói với hắn, thực ra Quý phi nương nương không đáng sợ như vậy, những cung nữ và thái giám ở Trường Xuân cung có làm sai, nương nương sẽ trách phạt, nhưng cũng chỉ đánh nhẹ mắng, ở các cung khác mà chọc giận chủ tử, có khi mất mạng như chơi
Đãi ngộ của cung nữ Trường Xuân cung cũng đứng nhất nhì trong hậu cung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày thường nương nương vui vẻ, sẽ ban thưởng rất nhiều thứ, nàng cũng rất bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho người ở các cung khác bắt nạt cung nhân của mình
Đến tuổi các cung nữ có ý muốn xuất cung, nàng còn cho một khoản của hồi môn hậu hĩnh để họ xuất cung lấy chồng
Không biết so với những nương nương khác thì tốt hơn bao nhiêu lần
Làm việc ở Trường Xuân cung, chỉ cần không chọc giận nàng vào lúc tâm tình nàng không tốt, hoặc không làm mất lòng thú cưng yêu quý của nương nương thì sẽ không có chuyện gì
Lúc đầu những chuyện này vốn không liên quan đến Lâm Tú, tâm tình Quý phi nương nương không tốt thì cũng không đến lượt hắn phải dỗ dành
Ai bảo lần này hắn lại lợi dụng nàng chứ, coi như là nợ nàng một phần tình, Lâm Tú không thích nợ ai ân tình, nên đành nghĩ ra vài cách khiến nàng vui vẻ, coi như là đáp lại ân tình của nàng
Mà dỗ dành nữ nhân vui vẻ, thì hắn là chuyên gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.