Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 116: Công Viên Giải Trí Quỷ Quái





Khi Âu Văn Đống mở mắt, anh ta phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn hỉ phòng
Căn phòng mang phong cách cổ điển, được trang trí tinh xảo, nhưng tất cả mọi thứ trong tầm mắt hầu như đều có màu đỏ rực
Đối diện với giường cưới là một chiếc bàn tròn, phủ khăn trải bàn đỏ thêu chữ “Hỷ,” trên bàn đặt một đôi nến hỷ cao gầy nhưng chưa được thắp
Bên cạnh nến hỷ là một khay đựng cân hỷ để vén khăn voan, dưới đáy khay được rải đầy long nhãn, táo đỏ và đậu phộng
Âu Văn Đống từng tham gia lễ cưới Trung Hoa của bạn bè, và phòng tân hôn của tân lang và tân nương cũng được bố trí tương tự như thế này
Âu Văn Đống cảm thấy đầu mình đang ong ong, anh ta ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng và bước đến chiếc gương soi gần tường
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt buồn bã, khóc lóc, trên người anh ta là bộ trang phục tân lang cổ xưa, chiếc áo khoác đỏ thẫm khoác lên thân hình không mấy vạm vỡ của anh ta, trông có chút buồn cười
Thời gian này, địa điểm này, với bộ trang phục tân lang, xuất hiện trong phòng tân hôn..
A a a a a, anh ta chính là người xui xẻo đó!!
Âu Văn Đống hoàn toàn suy sụp
Anh ta theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng khi vừa đến cửa, anh lại nhớ đến lời dặn của Lê Tri trước khi vào cánh cửa
Hãy coi như đây là một phó bản mới, ứng biến ngẫu nhiên, tuyệt đối không được hoảng loạn
Bình tĩnh
Phải bình tĩnh
Âu Văn Đống đặt hai tay lên khe cửa, hít sâu vài hơi để cố gắng bình tĩnh lại
Lê Tri đã nói rằng không được để NPC nghi ngờ, nếu anh ta náo loạn thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ
Manh mối
Đúng rồi
Tìm manh mối trước, sau đó tìm cách gặp lại đồng đội
Lê Tri giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu mình
Không thể nào thật sự để mình phải bái đường với người chết được
Trong khi tự trấn an bản thân, Âu Văn Đống bắt đầu tìm kiếm manh mối khắp phòng tân hôn
Nhưng rõ ràng căn phòng này vừa mới được bố trí, mọi thứ bên trong đều mới tinh, ngay cả khi anh ta lục tung dưới gầm giường cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào
Khi anh ta đang lo lắng, tiếng bước chân bỗng vang lên từ ngoài cửa, sau đó có ai đó đẩy cửa bước vào
Âu Văn Đống ngay lập tức cảnh giác, anh ta cúi thấp người trốn sau kệ đồ
Ánh sáng ban mai từ cửa mở chiếu vào phòng, Âu Văn Đống nhìn thấy khuôn mặt người vừa bước vào, anh ta lập tức vui mừng nhảy ra: “Mộng Mộng!” (App TYT)
Thân nhân đây rồi!!
Gặp được đồng đội vào lúc này, với Âu Văn Đống, điều này như thể được cứu sống trong tình huống hiểm nghèo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Du Kinh Mộng bị anh ta ôm chặt lấy mà chưa kịp nhìn rõ người này là ai, nhưng khi nghe giọng anh ta, cô cũng nhận ra: “Âu Văn Đống
Anh là tân lang à?”
Âu Văn Đống: “Hu hu hu đúng vậy, tôi chính là người xui xẻo đó...”
Du Kinh Mộng thở phào nhẹ nhõm, vai trò tân lang là của đồng đội chứ không phải NPC, đối với cô, điều này là một tin tốt
Nhưng nghĩ đến thân phận của cả hai, cô không khỏi thấy thương cảm cho Âu Văn Đống: “Thôi được rồi, buông tôi ra đã, nghe tôi nói này.”
Âu Văn Đống rưng rưng buông cô ra, lúc này anh ta mới để ý đến trang phục của cô
Cô mặc một bộ áo khoác đỏ sậm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gi lê màu lam ánh kim, đầu quấn một dải khăn thêu hoa, nhìn qua chẳng khác gì..
“Vai trò của cô là bà mối à?”
Du Kinh Mộng tuyệt vọng đáp: “Chính xác hơn là quỷ bà mối.”
Âu Văn Đống kinh hãi: “Chẳng lẽ chính cô làm mối cho tôi, bắt tôi phải cưới người chết sao???”
Du Kinh Mộng nhìn anh đầy cảm thán: “Không, chính anh đã tự mình đến để ứng tuyển.”
Âu Văn Đống: “???”
Du Kinh Mộng lấy một tờ báo đã được cắt ra khỏi người, trên đó có một thông báo tuyển chồng, nội dung là một gia đình giàu có nhà họ Phan đang tuyển chồng cho cô con gái đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo của mình
Yêu cầu là nam giới, gan dạ, ngoại hình đoan chính
Sau khi bái đường và hoàn tất lễ cưới thì sẽ được trả một vạn đại dương, nếu đồng ý động phòng sẽ được trả thêm hai vạn đại dương*
(*Cách gọi phổ biến của đồng bạc Đông Dương, hay còn gọi là "Piastre" (piastre de commerce), một loại tiền tệ được sử dụng ở Đông Dương thuộc Pháp từ cuối thế kỷ 19 đến giữa thế kỷ 20 (Lú: Cái này mình cũng không rõ là có đúng đơn vị tiền tệ được nhắc đến trong này không, nên có sai sót hãy bớ mình nhé) )
Tay Âu Văn Đống run rẩy khi cầm tờ báo: “Tôi..
tôi đã ứng tuyển vào vị trí này sao?”
Du Kinh Mộng gật đầu: “Đúng vậy, hai người đã đính hôn, đã qua cửa lễ, đã trao đổi bát tự và đã đăng ký tại chính phủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo đúng lý mà nói, hai người giờ đã là vợ chồng rồi, chỉ còn thiếu lễ cưới ngày hôm nay nữa thôi.”
Âu Văn Đống khó khăn mở lời: “Vậy..
tôi đã nhận được bao nhiêu đại dương rồi?”
Du Kinh Mộng nhìn anh ta với ánh mắt đầy đồng tình: “...Ba vạn.”
Âu Văn Đống ngất xỉu ngay tại chỗ
Du Kinh Mộng ngồi xổm xuống thở dài: “Anh giả vờ ngất cũng vô ích thôi, ai bảo anh xui xẻo thế này
Mau dậy đi, giờ lành sắp đến, anh phải xuất phát đến nhà họ Phan để đón tân nương về đây
Đây là phòng tân hôn của hai người, sau này chính là tổ ấm của anh và vợ anh đấy.”
Âu Văn Đống nằm trên đất mà khóc nức nở: “Tại sao tôi lại xui xẻo thế này!!
Cuộc đời tôi sao lại khổ đến thế này!!!”
Thật là quá thảm, thật sự quá thảm
Bái đường thì cũng thôi đi, lại còn phải động phòng nữa..
Du Kinh Mộng không nhịn được mà nôn khan
Âu Văn Đống khóc một lúc, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hai người trong phòng đều sững lại, Âu Văn Đống vội vàng bật dậy
Dù sao thì nhiệm vụ vẫn là quan trọng nhất, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà không thể ra khỏi đây thì anh ta thật sự sẽ phải làm chồng của người chết mất
Một NPC ăn mặc như gã sai vặt xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy anh ta liền nói: “Công tử, sao ngài còn ở đây
Ngựa đã chuẩn bị sẵn, giờ lành đã đến, mau xuất phát cùng chúng ta đi đón tiểu thư thôi.”
Âu Văn Đống cầu cứu nhìn Du Kinh Mộng
Du Kinh Mộng điềm nhiên đáp: “Nói rất đúng
Mau chóng xuất phát, lỡ mất giờ lành thì không hay đâu!”
Âu Văn Đống: “...”
Ba người cùng đi ra ngoài, gã sai vặt đi trước dẫn đường, hai người đi theo sau, Âu Văn Đống khẽ hỏi: “Tri đại lão đâu
Mau bảo cô ấy cứu tôi với!”
Du Kinh Mộng cũng thì thào đáp: “Ai có thể cứu được anh chứ, chẳng lẽ bảo cô ấy bái đường thay anh à?” Nói rồi cô an ủi anh ta: “Không sao, chúng ta cứ đi trước, biết đâu sẽ gặp được cô ấy ở trên đường, lúc đó chúng ta sẽ tìm cách.”
Chỉ còn cách này thôi
Âu Văn Đống leo lên con ngựa trắng cao lớn được trang trí bằng hoa đỏ đang đợi sẵn ở cửa với khuôn mặt như đưa đám
Anh ta không biết cưỡi ngựa, nhưng yên ngựa đã được chuẩn bị đầy đủ, phía trước còn có một gã sai vặt dẫn ngựa, anh ta chỉ cần ngồi vững là được
Đoàn rước dâu rộn ràng tiếng kèn trống, tiến về phía nhà họ Phan
Bình luận của khán giả suýt nữa làm mọi người cười chết:
【Khi Âu Văn Đống biết rằng người mà anh ta đang trông cậy cứu mình thực ra chính là bà Phan, người đang muốn gả con gái cho anh, liệu anh ta có suy sụp hơn bây giờ không nhỉ?】
【Ai mà ngờ được anh ta lại chính là người xui xẻo đó chứ ha ha ha ha ha ha ha】
【Vậy nhiệm vụ của Nhà Ma này là gì
Làm sao để rời khỏi đây?】
【Sáu vai trò, cảm giác vai trò của Âu Văn Đống là nguy hiểm nhất, nếu anh ta không hoàn thành được nhiệm vụ thì phải làm sao đây?】
【Clm, có khi đánh chết Âu Văn Đống cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được, cưới người chết..
Eo!!!】
【Thật ra phía Lê Tri bên kia cũng đáng sợ lắm, mọi người nên qua đó xem】
..
Mùi phấn thơm nồng không che được mùi xác thối rữa, những mùi ấy hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi hôi kỳ quái và khó chịu
Lão ma ma nhìn vào khuôn mặt phủ đầy phấn trắng với đôi mắt nhắm nghiền mà than thở: “Thời gian kéo dài quá lâu, khuôn mặt của tiểu thư đã bị hủy hoại
Cũng may là mọi việc sẽ kết thúc hôm nay.”
Bà ta quay đầu nhìn Lê Tri: “Phu nhân, người nên chải đầu cho tiểu thư rồi.”
Bà ta đưa một chiếc lược gỗ đàn hương tới, đợi Lê Tri cầm lấy, sau đó lùi lại một bên
Lê Tri bước đến sau lưng “con gái” đã chết của mình, trong gương, khuôn mặt đó không hề an yên, có lẽ vì trước khi chết đã chịu nhiều đau đớn, khiến cho cơ mặt co rút, sau khi nó cứng lại đã tạo thành biểu cảm đầy căm phẫn như lúc này
Lớp phấn dày cũng không che được những vết hoại tử lớn trên mặt, cô ta dâu dựa vào lòng Tri Y, khi Lê Tri đến gần mới phát hiện đôi chân tân nương được cố định bằng một khung thép từ đầu gối trở xuống, nhờ vào việc khung thép này chống xuống đất nên mới giúp cơ thể tân nương có thể ngồi thẳng như vậy
Lê Tri nhìn vào lưng tân nương rồi đưa tay sờ thử
Quả nhiên, bên trong lớp áo cưới rộng thùng thình có giấu một khung thép, cơ thể này được cố định bằng khung thép, nếu chỉ dựa vào việc Tri Y ôm thì không thể nào ngồi thẳng như vậy được
“Phu nhân.” Lão ma ma giục: “Bắt đầu thôi.”
Lê Tri nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc dài xõa sau lưng tân nương, bắt đầu chải từ đỉnh đầu xuống
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, mùi hôi kỳ quái xộc vào mũi, giọng lão ma ma khàn khàn và lạnh lẽo, vang lên trong căn phòng tân hôn đỏ rực đầy vẻ u ám
“Một chải từ đầu đến cuối.”
Lê Tri cầm chiếc lược gỗ đàn hương từ từ chải xuống, cô gần như không dùng lực, nhưng mái tóc đen vẫn theo động tác chải đầu của cô mà từng mảng lớn từ da đầu rụng xuống
Chân tóc cùng với phần da đầu bị thối rữa, rơi xuống từng mảng lớn
Lê Tri ném đám tóc trong tay xuống đất, tiếp tục chải đầu
“Hai chải đến đầu bạc răng long.”
Lần thứ hai, tóc rụng còn nhiều hơn, một mảng da đầu phía sau đã bị kéo rơi ra, để lộ ra chất dịch vàng đục
Dịch đặc hôi thối từ chân tóc chảy xuống, thấm vào lớp vai áo màu đỏ của hỷ phục, mùi thối rữa bốc lên, Tri Y cố nén cảm giác buồn nôn, toàn thân căng cứng, mím chặt môi, cố nuốt ngược cơn buồn nôn vào trong
“Ba chải con cháu đầy nhà.”
Nếu chải thêm nữa, Lê Tri thật sự lo rằng sẽ kéo tuột cả mảng da đầu của tân nương ra mất
Như vậy thật quá tàn nhẫn đối với Tri Y, người đang ôm cái đầu ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tri nhớ rằng Tri Y từng nói cô ấy sợ nhất là xác chết
Cô dừng tay lại, nhẹ nhàng nhìn sang lão ma ma: “Ma ma, chải thế này là được rồi
Bé cưng của ta thích xinh đẹp, nếu tóc con bé rụng thêm nữa thì thật đáng tiếc.”
Trên đường đến đây, cô đã quan sát cách bố trí của dinh thự này, đây là kiểu nhà điển hình của người miền Nam, có thể đoán rằng gia đình này là người miền Nam
Ở miền Nam, người ta thường gọi con gái nhỏ là “bé cưng.” Mà với thân phận là tiểu thư của một gia đình giàu có, việc yêu thích cái đẹp là điều hiển nhiên
Nghe lời của Lê Tri, lão ma ma quả nhiên không tiếp tục nữa
Bà ta quay người mang tới một chiếc khay, bên trong có một chiếc mũ phượng đính rèm ngọc và một chiếc khăn voan đỏ: “Mời phu nhân đội khăn voan cho tiểu thư.”
Đầu tân nương hiện đang dựa vào lòng Tri Y
Lão ma ma nhìn cô ấy: “Hồ Điệp, đỡ thẳng đầu tiểu thư lên.”
Tri Y tuyệt vọng giữ chặt cái đầu
Lê Tri cúi người, đội chiếc mũ phượng lên đầu tân nương, nhưng không biết là do kích cỡ không đúng, hay do sau khi chết, cơ thể mất nước khiến đầu nhỏ lại mà chiếc mũ phượng đính đầy vàng ngọc này tụt thẳng xuống, che kín cả đầu tân nương
Chiếc mũ phượng khá nặng, mang theo cái đầu đã mất sinh khí nghiêng sang một bên
“Rắc” một tiếng
Cái đầu của tân nương như bị bẻ gãy, lệch hẳn sang một bên, chiếc mũ phượng cũng rơi xuống đất
tân nương nghiêng đầu, hé mở một con mắt, nhìn thẳng vào mấy người trong phòng qua gương
Tri Y cắn chặt đầu lưỡi, cô suýt nữa cũng cắn đứt cả đầu lưỡi mới khiến cho bản thân không bật thét lên rồi buông tay ra
Lê Tri nhanh chóng nhặt chiếc mũ phượng lên, mặt không đổi sắc nói: “Mũ phượng quá rộng, ma ma, bà đi tìm người sửa lại, lót thêm chút bông vào bên trong
Nhanh lên, giờ lành sắp đến rồi.”
Lão ma ma lên tiếng đáp lại, nhận chiếc mũ phượng rồi vội vàng đi ra ngoài
Lê Tri bước lên trước, nắm lấy tay Tri Y, cùng cô ấy đỡ lại cái đầu của tân nương
Cô đưa tay ra trước mặt tân nương, nhẹ nhàng vuốt một cái, giúp cô ấy khép lại đôi mắt đang đầy giòi bọ
“Đừng lo lắng.” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tân nương, giống như một người mẹ hiền từ: “Nương sẽ luôn ở bên con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.