Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 140: Trại Hồ Điệp





Trước khi mở mắt, Lê Tri đã ngửi thấy mùi xăng nồng nặc trong không khí tù túng xe khách
Khi ý thức dần trở lại, cô mở mắt và nhìn thấy cảnh sắc đồng quê tươi đẹp đang lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ
Đây là một chiếc xe khách đang chạy trên con đường núi, bên trong xe chật kín hành khách
Lê Tri ước chừng, có đến hơn bốn mươi người
Phó bản có hơn bốn mươi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nhíu mày, Hứa Yến bên cạnh cô cũng đã tỉnh giấc
Hai người trao đổi ánh mắt, Hứa Yến cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn quanh: “Sao lại đông người thế này?”
Người chơi càng nhiều thì độ khó của phó bản càng cao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn bốn mươi người là một con số rất lớn
Từ khi mở livestream đến nay, chưa từng có phó bản nào đông người như vậy
Rất nhanh, những người khác trên xe cũng lần lượt tỉnh dậy
Khi nhận ra tình huống hiện tại, không khí trên xe trở nên xáo trộn
Rõ ràng, các người chơi khác cũng đang hoảng hốt vì số lượng người tham gia phó bản quá đông
Nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, một phụ nữ trẻ đeo kính ngồi ở ghế phụ lái đứng dậy
Cô ta cầm một chiếc loa và một lá cờ nhỏ trên tay, giọng nói của cô ta được khuếch đại qua loa: “Xin các du khách hãy giữ bình tĩnh, chỉ còn hai mươi phút nữa là chúng ta sẽ đến Trại Hồ Điệp
Tôi biết mọi người đã ngồi trên xe lâu và có chút mệt mỏi, sao chúng ta không cùng hát một bài để khuấy động bầu không khí nhỉ?”
Hứa Yến khẽ nói: “Là hướng dẫn viên.”
Lê Tri gật đầu
Ngay sau lời đề nghị của hướng dẫn viên, một người ngồi ở hàng ghế trước hưởng ứng: “Ý kiến hay đấy
Ngủ suốt cả chặng đường rồi, hát một bài cho tỉnh táo nào!”
Lê Tri liếc nhìn xung quanh và nhận ra: “Không phải ai trên xe cũng là người chơi, có vài người là NPC khách du lịch.”
“Cậu ổn chứ
Tôi thấy cậu đang ngủ thì bỗng nhiên giật mình.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ phía sau: “Cậu mơ thấy ác mộng à?”
Lê Tri nghe thấy giọng của Hàn Văn Lâm vang lên: “À, ừm, tôi mơ thấy ác mộng…”
Trên xe có vài gương mặt quen thuộc, nhưng không phải ai cũng là người chơi mà Lê Tri quen biết nên cô không thể xác định ngay ai là người chơi, ai là NPC được
Những khách du lịch phía trước đang bàn luận về việc nên hát bài hát nào thì một giọng nói châm biếm xen vào: “Hát hò chẳng có gì thú vị cả, chi bằng nghe hướng dẫn viên kể về lịch sử Trại Hồ Điệp đi.”
Lê Tri liếc nhìn và nhận ra người vừa nói là Tiêu Thâm, một người chơi nằm trong top 100 của bảng xếp hạng
Dù anh ta đứng cuối bảng, nhưng việc lọt vào bảng xếp hạng đã cho thấy anh ta không phải người tầm thường
Lê Tri từng đọc qua vài bài viết về Tiêu Thâm trên diễn đàn, anh ta là kiểu người chơi chuyên nghiệp điển hình
Những người chơi này thường coi việc vào phó bản như một trò chơi, họ tàn nhẫn và quyết đoán, không chỉ không quan tâm đến mạng sống của đồng đội mà đôi khi cũng chẳng màng đến mạng sống của chính mình
Người đề xuất hát tỏ vẻ khó chịu: “Lúc lên xe hướng dẫn viên đã nói rồi, cậu không nghe à
Sao lại muốn nghe lần nữa?”
Tiêu Thâm đáp: “Đúng vậy, lúc đó tôi đang đeo tai nghe nên không nghe rõ
Có lẽ không chỉ mình tôi đâu.”
Ngay lập tức có người hưởng ứng: “Phải đó, tôi cũng không nghe rõ, hướng dẫn viên kể lại lần nữa đi!”
Lê Tri ghi nhớ những người đã hưởng ứng, chắc chắn họ là người chơi
Nghe mọi người nói vậy, hướng dẫn viên ho nhẹ rồi đưa loa lên: “Được thôi, tôi sẽ kể lại một lần nữa
Chúng ta sắp đến Trại Hồ Điệp rồi, mọi người nên hiểu rõ hơn về lịch sử nơi đây để có thể trải nghiệm tốt hơn.”
“Trại Hồ Điệp là một cổ trại lâu đời với lịch sử hơn 500 năm
Ban đầu, nơi đây không được gọi là Trại Hồ Điệp, mà cũng như bao cái trại bình thường khác, người dân nơi đây sống cuộc sống yên bình, sáng làm chiều nghỉ
Nhưng vào một buổi hoàng hôn nọ, một đàn bướm lớn bay tới, cánh bướm rực rỡ ánh vàng, chúng đậu quanh suối của trại và không chịu rời đi, thậm chí cả suối nước cũng phủ đầy bụi vàng từ cánh bướm.” (App TYT)
“Người dân trong trại phát hiện ra rằng, sau khi uống nước suối này, họ bỗng xuất hiện những hình xăm hình cánh bướm trên cơ thể, và từ đó trở đi, không ai trong trại bị ốm đau bệnh tật nữa
Lúc ấy, dịch bệnh đang lan tràn khắp nơi, nhưng trại này lại không bị ảnh hưởng gì cả
Sau khi Đại Tư Tế trong trại bói toán và hỏi thần thì biết rằng đàn bướm này là tiên bướm từ trời cao xuống, nhờ sự che chở của chúng mà dân trại tránh được dịch bệnh
Từ đó, trại đổi tên thành Trại Hồ Điệp và người dân lập đền thờ và dựng tượng vàng để cúng bái tiên bướm ngày đêm.”
“Tiên bướm cảm động trước lòng thành của dân trại nên đã ở lại đây, bắt đầu sinh sôi nảy nở
Qua hàng trăm năm, đàn bướm trong trại càng ngày càng đông đúc, dân trại cũng luôn bảo vệ hệ sinh thái để loài bướm có thể tồn tại
Vì vậy, mọi người có thể thấy, mặc dù chưa đến Trại Hồ Điệp nhưng cảnh sắc nơi đây rất hoang sơ và đẹp đẽ.”
“Chính nhờ sự bảo vệ từ đời này sang đời khác của dân trại mà ngày nay chúng ta mới có Hồ Điệp Cốc nổi tiếng như bây giờ, nơi mọi người có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng hàng vạn con bướm bay lượn tuyệt đẹp
Chút nữa, chúng ta sẽ đi qua Hồ Điệp Cốc, hiện đang vào mùa bướm nở, là mùa du lịch sôi động nhất của Trại Hồ Điệp nên mọi người thực sự rất may mắn khi trúng giải du lịch miễn phí bao gồm ăn ở trọn gói này
Mỗi năm, Trại Hồ Điệp chỉ dành 100 suất miễn phí, và các bạn chính là những người may mắn của năm nay!”
“Theo thống kê chưa đầy đủ, có đến hàng ngàn loài bướm khác nhau trong Hồ Điệp Cốc, nhưng loài chủ yếu là Kim Sí Điệp, chính là đàn tiên bướm năm xưa
Loài bướm này có đôi cánh vàng óng, khi bay dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng đẹp mắt
Tương truyền, ai được Kim Sí Điệp hôn sẽ có duyên với tiên, có thể tu luyện thành tiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dĩ nhiên đó chỉ là truyền thuyết thôi.”
“À phải rồi.” Hướng dẫn viên nói thêm, cô ta nhấc một chiếc túi đỏ lên từ ghế ngồi và rút ra một nắm túi thơm: “Đây là quà lưu niệm của Trại Hồ Điệp, mọi người hãy mang theo bên mình
Khi xuống Hồ Điệp Cốc, bướm sẽ ngửi thấy mùi hương này và bay quanh bạn, lúc đó mọi người tha hồ mà chụp ảnh
Những bức ảnh nổi tiếng trên mạng về cảnh hàng ngàn con bướm bay lượn đều được chụp như vậy đấy.”
Cô ta vừa đi vừa phát túi thơm cho mọi người
Lê Tri nhận một túi và ngửi thử, quả nhiên nó có một mùi hương nồng đậm lan tỏa
Cô nghe thấy Hàn Văn Lâm ở phía sau khẽ nói: “Cứ như trong phim Hoàn Châu Cách Cách ấy.”
Phát xong túi thơm, hướng dẫn viên quay lại phía trước: “Sau khi tham quan Hồ Điệp Cốc, chúng ta sẽ vào trại
Trại Hồ Điệp cũng là một điểm du lịch hấp dẫn, được mệnh danh là thiên đường trần gian
Chắc hẳn mọi người đã nghe qua những câu chuyện về các du khách sau khi đến đây thì không muốn rời đi nữa và quyết định định cư luôn tại đây
Trại Hồ Điệp mộc mạc, nguyên sơ, nằm nép mình bên dãy núi, khi đến đây, thời gian dường như chậm lại
Trong trại còn có nhiều cửa hàng cổ cả trăm năm, mọi người cũng có thể tìm được những món đồ cổ hiếm có từ đó.”
“Nhưng nhớ nhé, như tôi đã nhắc nhở trước đó, để giữ gìn sự hoang sơ của Trại Hồ Điệp, rất nhiều nơi quanh trại chưa được khai phá, đặc biệt là khu rừng núi phía sau trại
Ở những nơi có biển ‘Cấm du khách vào’, mọi người tuyệt đối đừng đi vào
Mỗi năm, Trại Hồ Điệp đều có du khách không nghe lời, tự ý leo núi thám hiểm và không bao giờ trở lại được nữa
Đừng đùa với tính mạng của mình.”
Xe khách bắt đầu chạy chậm lại
Qua cửa sổ, mọi người đã thấy những con bướm bay lượn khắp nơi
Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ để tạo bầu không khí: “Chuyến tham quan Trại Hồ Điệp bảy ngày bao gồm ăn ở trọn gói sẽ bắt đầu với Hồ Điệp Cốc
Mọi người chuẩn bị xuống xe nhé!”
Sau vài phút nữa, xe khách dừng lại ở một bãi đậu xe của khu bảo tồn thiên nhiên
Hơn bốn mươi du khách lần lượt xuống xe
Lê Tri ngồi ở phía sau nên chưa vội đứng dậy, cô nhìn qua cửa sổ để quan sát xung quanh
Bãi đậu xe này có lẽ là khu vực đã được mở rộng và sửa sang lại để phục vụ du khách
Xung quanh đều là rừng núi xanh tươi, ở giữa có một lối đi bằng đá kéo dài vào sâu trong rừng, bên cạnh có tấm biển chỉ dẫn “Lối vào Hồ Điệp Cốc”
“Lạ thật.” Hứa Yến nói: “Hồ Điệp Cốc không nằm trong trại à?”
“Chắc là để bảo vệ hệ sinh thái nguyên sơ của nó.” Một người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, đôi mắt đào hoa chứa đựng ý cười nhẹ nhàng quay lại nhìn họ: “Các bạn cũng là người chơi đúng không?”
Với khuôn mặt đẹp trai và nụ cười quyến rũ, anh ta dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ
Tuy nhiên, dường như Hứa Yến không hề bị ảnh hưởng: “Hỏi thừa, chẳng lẽ anh không nhận ra cô ấy à?”
Cô chỉ vào Lê Tri
Lê Tri chớp chớp mắt nhìn người đàn ông điển trai kia
Anh ta có vẻ hơi ngượng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng nói dịu dàng: “Ai mà không biết đại lão Lê Tri chứ?” Anh ta đưa tay ra: “Chào Tri Tri, tôi là Diêu Lãng, cô có thể gọi tôi là A Lãng.”
Lê Tri khẽ bắt tay anh ta: “Chào anh.”
Diêu Lãng quay sang nhìn Hứa Yến: “Còn chị gái xinh đẹp này tên gì nhỉ?”
Hứa Yến lạnh lùng đáp: “Hứa Yến.”
Diêu Lãng lẩm bẩm: “Lạnh lùng thật,” nói rồi anh ta cười tươi chào Lê Tri trước khi quay người đi
Du khách lần lượt xuống xe, sau khi mọi người tập trung tại bãi đậu xe, hướng dẫn viên cầm cờ dẫn đoàn vào Hồ Điệp Cốc
Lê Tri đi phía sau đoàn, không lâu sau, những người chơi nhận ra cô đều đi chậm lại và tụ tập xung quanh cô
Thật không ngoa khi nói, vị trí top 15 là gì
Trong hàng tỷ người chơi, top 15 chính là đỉnh cao của đỉnh cao
Gặp được người chơi đẳng cấp như vậy là một cơ hội hiếm có, tất nhiên mọi người phải tranh thủ mà cọ cọ đi theo đại lão
Tiêu Thâm cũng có mặt ở trong nhóm này, gật đầu chào Lê Tri
Lê Tri đếm thử, lần này có tổng cộng mười người chơi, những người còn lại ở phía trước chắc là NPC
“Chị Tri Tri
Ôi mẹ ơi, mình thực sự vào cùng một phó bản với chị Tri Tri này
Chắc kiếp trước mình đã cứu cả dải ngân hà mất!”
Một cô gái tóc xoăn phấn khích chạy đến bên cạnh Lê Tri, vừa ôm má vừa làm hình trái tim, giọng ngọt ngào: “Chị Tri Tri, em là Nhiếp Miểu
Chữ ‘Miểu’ có ba nét nước, vì mệnh em thiếu nước nên bố mẹ đặt cho em cái tên như thế
Em cực kỳ thích chị
Em ôm chị một cái được không
Trời ơi
Em vui quá đi mất!”
Lê Tri đáp: “...Ôm thì thôi đi.”
Ngay lập tức, một giọng nam dịu dàng vang lên: “Tri Tri, cô có ý tưởng gì cho phó bản này không
Vừa rồi hướng dẫn viên nói về đàn tiên bướm, tôi nghĩ nó có vấn đề đấy, còn chuyện đúc tượng vàng cho bướm, có khi đó là tà thần gì cũng nên.”
Lê Tri quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào, Diêu Lãng đã chen vào giữa, đẩy Hàn Văn Lâm ra khỏi vị trí bên cạnh cô
Hàn Văn Lâm đi sau, mặt mũi bực dọc lẩm bẩm lầm bầm: “Đồ khó ưa!”
Lê Tri mỉm cười lảng tránh sự vây quanh của hai người: “Giờ vẫn chưa rõ lắm, cứ đến Hồ Điệp Cốc xem sao.”
Nói rồi cô bước nhanh hơn để bắt kịp đoàn khách du lịch phía trước
Nghe hướng dẫn viên giới thiệu các loài bướm xung quanh, càng tiến gần Hồ Điệp Cốc, số lượng bướm bay lượn trong không khí càng nhiều hơn
Sau khoảng mười phút đi bộ trong khu rừng rậm rạp, phía trước xuất hiện một tảng đá lớn khắc ba chữ “Hồ Điệp Cốc”
Hướng dẫn viên dùng từ “vạn điệp phi vũ” để miêu tả Hồ Điệp Cốc quả không sai
Cả đoàn đứng giữa rừng cây, xung quanh là vô số con bướm bay lượn, cảnh tượng này vừa hùng vĩ vừa đẹp mắt
Có lẽ nhờ túi thơm mà hướng dẫn viên đưa cho nên mỗi người đều được một bầy bướm vây quanh
Lê Tri nhìn thấy Kim Sí Điệp mà hướng dẫn viên đã từng nhắc đến, mỗi lần vỗ cánh, bụi phấn màu vàng lại rơi ra từ cánh bướm của nó, ánh nắng chiếu vào khiến không khí như đang lấp lánh
Một nữ du khách ngồi cạnh Hàn Văn Lâm đang nhờ anh ta chụp ảnh
Bỗng nhiên, Lê Tri đưa tay lên che mũi miệng, cơ thể lảo đảo
Hứa Yến ngay lập tức nhận ra và bước tới đỡ cô: “Sao thế?”
Lê Tri nhíu mày: “Không biết nữa, tự dưng cảm thấy chóng mặt, phấn bướm này có độc không?”
Hứa Yến đáp: “Tôi không thấy gì cả.”
Diêu Lãng và Nhiếp Miểu đứng gần đó nghe thấy liền vội vàng chạy đến
Diêu Lãng lo lắng hỏi: “Tri Tri, cô ổn chứ?”
Nhiếp Miểu quan tâm nhìn cô: “Chị Tri Tri, có phải chị dị ứng với phấn bướm không?”
Lê Tri cũng không rõ mình có dị ứng hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy không khỏe
Cô nói với Hứa Yến: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.