Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 141: Trại Hồ Điệp





Khi thấy Lê Tri định rời đi, Nhiếp Miểu và Diêu Lăng hơi ngập ngừng một chút rồi cả hai liếc nhìn nhau, ánh mắt như lóe lên sự khiêu khích dành cho đối phương
Sau đó họ liền nhanh chóng bước tới chỗ Lê Tri
"Tri Tri, để tôi đi cùng cô
"Chị Tri Tri, để em đỡ chị nhé
Lê Tri ngay lập tức tăng tốc bước đi
Bốn người rời đi, phía sau vang lên tiếng gọi của hướng dẫn viên: “Ơ, các bạn không chụp ảnh sao
Hồ Điệp Cốc chỉ có thể tham quan một lần thôi, nếu vào trong trại rồi mà muốn quay lại sẽ rất phiền đấy!”
Diêu Lăng quay lại trả lời: “Bạn tôi không khỏe lắm, không sao đâu, mọi người cứ từ từ tham quan, bọn tôi về xe trước.”
Hàn Văn Lâm cũng định đi theo, nhưng cô gái ngồi cùng hàng ghế với anh ta trên xe, tên là Đào Đào, lại gọi anh lại: “Anh Văn Lâm, anh có thể giúp em quay thêm một đoạn video ngắn được không
Em sẽ đi từ bên này qua, anh căn sao cho em nằm đúng giữa ba ô, chân em phải thẳng hàng với đường kẻ dưới cùng của lưới kẻ ô nhé.”
Hàn Văn Lâm: “…………”
Tiêu Thâm liếc nhìn theo bóng Lê Tri đang được đỡ đi rồi rời mắt tiếp tục quan sát Hồ Điệp Cốc
Từ khi vào phó bản vẫn chưa nhận được bất kỳ gợi ý nào từ hệ thống nên chỉ có thể cẩn thận chú ý từng cảnh xuất hiện để tìm manh mối
Nhưng có lẽ vì số lượng bướm quá nhiều, phấn bướm bay lượn khắp không gian khiến Tiêu Thâm cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng
Anh ta đi một vòng quanh thung lũng nhưng không tìm được manh mối nào hữu ích, cuối cùng đành quay lại bãi đỗ xe
Vừa trở lại, anh ta liền thấy Lê Tri đang ngồi xổm bên vệ đường, ba người chơi khác vây quanh cô với vẻ mặt lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Thâm bước đến gần: "Sao thế
Mắt Nhiếp Miểu đỏ hoe lo lắng: "Chị Tri Tri nôn rồi
Tiêu Thâm ngạc nhiên: "Nôn á
Nghiêm trọng vậy sao
Lê Tri vẫn đang gắng gượng nôn khan, Hứa Yến quay đầu hỏi anh ta: "Anh có thấy khó chịu gì không
Chúng tôi nghi ngờ phấn bướm có vấn đề
Tiêu Thâm đáp: "Bên trong đó hơi ngột ngạt, ra ngoài rồi thì thấy ổn hơn
Không xa phía trước, những người chơi khác cũng đã ra khỏi rừng, trông ai cũng bình thường
Tiêu Thâm quay lại hỏi Lê Tri: "Chắc không phải do phấn bướm đâu, mọi người đều không sao, có lẽ cô bị trúng thực trước khi vào phó bản
Lê Tri nhận chai nước và khăn giấy từ Diêu Lăng, súc miệng rồi lau khô miệng trước khi đứng dậy: “Có thể là thế.”
Sắc mặt cô không được tốt lắm, Tiêu Thâm cũng không nói thêm gì nữa
Những người chơi khác khi trở lại thấy Lê Tri yếu ớt được dìu lên xe, ai nấy đều nhìn nhau khó hiểu
Có người khẽ chê bai: “Đại lão gì mà yếu ớt như vậy.”
Hàn Văn Lâm bật cười lạnh với kẻ vừa nói: “Ai mà chẳng có lúc đau đầu sốt rét, tốt nhất là anh đừng bao giờ bị bệnh.”
Người kia lập tức im bặt
Các du khách lần lượt trở lại xe, hướng dẫn viên cầm loa nói: “Sau khi tham quan Hồ Điệp Cốc, chúng ta sẽ tiến vào trại
Hôm nay không có nhiều lịch trình, vì sau một chặng đường dài, chắc mọi người cũng đã khá mệt rồi
Khi đến Trại Hồ Điệp, chúng ta sẽ vào khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi
Chiều nay mọi người có thể tự do tham quan, sáng mai 8 giờ chúng ta sẽ tập trung trước cửa khách sạn.”
Một người chơi ngồi phía trước giơ tay hỏi: “Chúng tôi nhất định phải theo đoàn à
Không thể tự do tham quan sao?”
Hướng dẫn viên đáp: “Khuyến nghị là nên đi theo đoàn nhé, vì các bạn đều là những du khách may mắn trúng suất miễn phí, Trại Hồ Điệp đã lên sẵn một tuyến đường du lịch bảy ngày rất hấp dẫn trong kế hoạch, để các bạn có thể khám phá sâu hơn về văn hóa và phong cảnh nơi đây
Cơ hội du lịch miễn phí này không dễ gì có được, đã đến rồi thì đừng bỏ lỡ, mọi người thấy đúng không nào
Tất nhiên, chúng tôi cũng dành ra thời gian tự do để các bạn thỏa sức khám phá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyến đi này chắc chắn sẽ là trải nghiệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời các bạn.”
Nửa giờ sau, xe khách cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào Trại Hồ Điệp
Ngay khi xe vừa vào trại, người chơi và khán giả ngoài màn hình mới nghe thấy âm thanh của hệ thống:
——Người chơi đã vào Trại Hồ Điệp, mở đầu câu chuyện kỳ này: Các bạn là những du khách may mắn được Trại Hồ Điệp lựa chọn, đi cùng đoàn du lịch đến ngôi cổ trại lâu đời này, chuẩn bị bắt đầu một chuyến đi kỳ diệu
——Nhiệm vụ lần này: Hãy trải qua kỳ lễ hội bảy ngày tại Trại Hồ Điệp
Chúc các bạn vui vẻ
Nhiệm vụ kỳ này có vẻ rất đơn giản, chỉ cần ở lại đây bảy ngày là xong
Lê Tri mở mắt, trước mặt là một ngôi cổ trại đậm chất văn hóa truyền thống, hai bên đường lát đá là những căn nhà sàn treo đèn lồng đậm nét dân tộc, từ kiến trúc đến trang phục đều mang đậm dấu ấn của dân tộc cổ xưa
Dù đã rời khỏi Hồ Điệp Cốc nhưng trong trại vẫn có nhiều cánh bướm bay lượn, đúng như lời hướng dẫn viên đã nói, nơi đây thực sự mang vẻ đẹp nguyên sơ như thời gian đã ngừng lại.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Hướng dẫn viên mở loa: “Mời các du khách xuống xe tập trung, xe không thể vào trại, chúng ta sẽ phải đi bộ đến khách sạn.”
Hứa Yến hạ giọng hỏi Lê Tri: “Cô thấy đỡ chưa
Đi bộ được không?”
Giọng điệu của cô ấy rất đáng tin cậy, như thể chỉ cần Lê Tri nói không đi được là cô ấy sẽ sẵn sàng cõng cô ngay
Lê Tri mỉm cười: “Tôi ổn rồi, không sao đâu.”
Đã nhiều năm cô không bệnh tật gì, cảm giác lúc này giống như vừa hồi phục sau một trận ốm nặng, cơ thể vẫn còn yếu nhưng đi lại thì không thành vấn đề
Tuy nhiên, nếu gặp phải tình huống cần đến sức mạnh, có lẽ cô sẽ không thể đối phó nổi
May thay, nhóm người chơi do chính phủ cử đến lần này trông ai cũng rất mạnh mẽ
Lê Tri dựa vào Hứa Yến, bỗng chợt hiểu ra niềm vui của Tri Y
Thả lỏng cũng thật thoải mái
Sau khi tập trung lại, cả đoàn được hướng dẫn viên dẫn đi về phía khách sạn
Đi bộ giữa ngôi làng cổ thế này, mọi người càng cảm nhận rõ rệt hơn vẻ đẹp nguyên sơ và giản dị
Những địa điểm du lịch gần gũi với thiên nhiên như thế này thường rất đông đúc, nhưng trên đường đi, mọi người nhận ra rằng số lượng du khách trong trại không nhiều như mong đợi
Hướng dẫn viên giải thích rằng để bảo vệ tính nguyên sơ của Trại Hồ Điệp, tránh biến nơi đây thành một thị trấn thương mại hóa, chính quyền đã luôn kiểm soát số lượng du khách, nhằm mang đến cho mỗi du khách những trải nghiệm tốt nhất
Người đề xuất hát trên xe trước đó lập tức khen ngợi hết lời về nơi này
Lê Tri khẽ cười, Hứa Yến cúi đầu, nghe cô thì thầm: “Có lẽ là vì sợ đông người sẽ phát hiện ra bí mật của họ.”
Đi qua con đường lát đá nhuốm màu thời gian, cả đoàn đến khách sạn đã được đặt trước
Đó là một ngôi nhà ba tầng bằng tre, trước cửa treo một tấm biển tre khắc chữ “Ngân Phù Lữ Quán”
Một người phụ nữ xinh đẹp tay cầm quạt tròn bước ra, sự xuất hiện của cô ta khiến mọi người xung quanh ồ lên ngạc nhiên
Hướng dẫn viên giới thiệu: “Đây chính là bà chủ của Ngân Phù Lữ Quán, Ngân Phù.”
Bà chủ xinh đẹp mặc chiếc yếm lộ eo và lưng, khoác thêm chiếc áo voan mỏng, dáng đi uyển chuyển, với đôi chân dài lấp ló dưới chiếc váy xẻ cao: “Chào mừng mọi người đến du lịch tại Trại Hồ Điệp, xin mời vào trong.”
Một vài du khách nam trong đoàn không kìm được mà vội vàng bước vào trước
Lê Tri nghe thấy một người chơi nam khẽ nói: “Đẹp mê hồn thế này, không chừng là bướm thành tinh mất.”
Vẫn còn cảnh giác đấy chứ
Hơn bốn mươi người bước vào sảnh khách sạn khiến không gian nơi đây cũng chật chội hơn
Nội thất trong khách sạn mang đậm phong cách dân tộc, trên tường treo đầy những vật trang trí mang hình ảnh những con bướm
Ánh đèn mờ ảo chiếu qua những tấm rèm voan tạo ra một không gian đầy huyền bí và quyến rũ, rất hợp với khí chất của bà chủ
“Để chuẩn bị đón đoàn du lịch của mọi người, tôi đã tạm thời ngừng đón khách lẻ
Tất cả các phòng trống trên ba tầng đều có thể sử dụng được.” Bà chủ bước ra sau quầy tre, cầm cái khay hình bướm đựng chìa khóa trên tay: “Mỗi phòng chỉ ở tối đa hai người, mọi người tự chọn phòng nhé.”
Trong số hơn bốn mươi du khách, chỉ có mười người là người chơi, với bốn nữ sáu nam, vừa đủ để chia cặp
Nhiếp Miểu muốn ở cùng phòng với Lê Tri, nhưng khi thấy Hứa Yến đứng bên cạnh, lạnh lùng bảo vệ cô, cô nàng bĩu môi không dám tiến đến làm phiền, đành chọn ở cùng một người chơi nữ khác tên là Quan Tiểu Tinh
Lê Tri ngồi trên ghế sofa trong sảnh, Hứa Yến cúi đầu hỏi nhỏ: “Chúng ta ở tầng nào?”
Lê Tri nghĩ một lát rồi đáp: “Tầng nào cũng được
Dù có vấn đề gì thì cũng không thể tránh được, cứ vào phòng đã rồi tính.”
Hứa Yến gật đầu, cân nhắc đến việc Lê Tri không khỏe và bất tiện khi leo cầu thang, cô chọn một phòng ở tầng trệt
Mọi người nhanh chóng chọn phòng xong, bà chủ đứng sau quầy cười nói: “Khách sạn của chúng tôi sẽ phục vụ ba bữa ăn mỗi ngày
Chúc mọi người có một kỳ nghỉ thật vui vẻ tại Trại Hồ Điệp.”
Ánh đèn từ trên trần chiếu xuống, làm khuôn mặt bà chủ càng thêm phần quyến rũ
Lê Tri nhìn kỹ cô ta, phát hiện trên người bà chủ Ngân Phù có vài hình xăm bướm sống động như thật, ẩn hiện dưới lớp voan mỏng, trông như cũng muốn bay lên
Cô gái ngồi cùng Hàn Văn Lâm trên xe lúc trước, tên là Đào Đào, tò mò hỏi: “Bà chủ ơi, những hình xăm bướm trên người chị có phải là do uống nước từ Suối Hồ Điệp mà có không?”
Ngân Phù như bị sự ngây thơ của cô gái đấy làm cho bật cười, cô ta dùng quạt che miệng: “Cô bé à, ra cửa rẽ phải, đi thêm trăm mét, ở chỗ treo đèn lồng bướm có một tiệm xăm đấy
Đến đó, muốn xăm bao nhiêu thì xăm.”
Đào Đào xấu hổ cười ngượng: “Ồ, vậy à, em cứ tưởng là truyền thuyết có thật cơ.” Cô ta quay lại và chạy đến chỗ Hàn Văn Lâm: “Anh Văn Lâm ơi, lát nữa anh có muốn đi dạo với em không
Bà chủ nói chỗ đó có một tiệm xăm, em muốn đi xem thử.”
Hàn Văn Lâm đang trao đổi nhỏ với người chơi cùng phòng, không ngẩng đầu lên: “Em tự đi đi, tôi có việc khác rồi.”
Đào Đào có vẻ hơi thất vọng, cầm chìa khóa lên lầu
Một du khách đứng bên cạnh liền chọc ghẹo anh ta: “Cậu thật là, có phúc mà không biết hưởng
Cô bé đó rõ ràng là thích cậu mà, trong chuyến đi này mà có tình yêu thì còn gì bằng.”
Hàn Văn Lâm liếc anh ta một cái, bỗng nhiên nở một nụ cười gian: “Anh à—” Anh ghé sát lại: “Thật ra em thích đàn ông, hay là anh với em thử xem?”
Người đàn ông kia vội vã chạy đi, bóng dáng trông vô cùng thảm hại
Hàn Văn Lâm cười khẩy, thu lại vẻ hờ hững khi thấy Lê Tri đang nhìn mình mà cười, anh lập tức thu lại nụ cười và tiến đến chỗ cô: “Chiều nay tôi và Thôi Trạch Huy định đi dạo quanh trại, nhiệm vụ lần này quá đơn giản, chỉ cần ở đây đủ bảy ngày, chúng tôi thấy có gì đó không ổn.”
Lê Tri gật đầu: “Được, hai người cứ đi đi.”
Người chơi được chia thành hai nhóm ở tầng trệt, ba nhóm khác ở tầng hai
Nhiếp Miểu không thể ở chung phòng với Lê Tri nên đành chọn một phòng ở tầng trệt
Thấy Lê Tri và Hứa Yến cầm chìa khóa chuẩn bị về phòng, cô nàng cũng nhanh chóng theo sau
“Chị Tri Tri.” Cô nàng thân thiết khoác tay Lê Tri: “Chiều nay mình cùng đi tìm manh mối nhé?”
Lê Tri bất đắc dĩ: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, cô cứ đi với người khác trước đi.”
Nhiếp Miểu nũng nịu: “Không mà, không mà, Miểu Miểu chỉ muốn đi với chị Tri Tri thôi, Miểu Miểu là tay sai trung thành nhất của chị Tri Tri mà!”
Lê Tri thở dài: “...Được rồi, khi nào tôi nghỉ ngơi xong sẽ gọi cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ở phòng nào?”
Nhiếp Miểu vui vẻ đáp: “Phòng 107
Miểu Miểu sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi chị Tri Tri đó!”
Lê Tri: “Được rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.