Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 145: Trại Hồ Điệp




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Mọi người lần lượt vào thăm quan Bảo Tàng Kỷ Niệm Mẫu Vật Bướm
Bên trong bảo tàng được thiết kế rất hiện đại, hoàn toàn khác với cảm giác u ám mà họ đã tưởng tượng trước khi vào đây
Sau khi ra khỏi bảo tàng, hướng dẫn viên tiếp tục dẫn du khách đến một điểm tham quan khác
Khi đến khu vực trung tâm, ngôi trại cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, du khách cũng đông hơn
Điểm tham quan mới có rất nhiều quầy bán đồ thủ công mỹ nghệ, các sản phẩm thủ công mang hình ảnh bướm thu hút sự chú ý của rất nhiều du khách
Lê Tri cầm vài món trang sức bạc hình bướm lên để ngắm nghía, cô gái trẻ đứng sau quầy cười tươi nói: “Nếu cô thích thì tặng cho cô đấy.”
Lê Tri ngạc nhiên: “Tặng tôi sao?”
Nụ cười của cô gái mang theo một chút ẩn ý: “Đúng vậy, cô là khách quý của Trại Hồ Điệp chúng tôi, không lấy tiền của cô đâu.”
Lê Tri mỉm cười, đặt món đồ xuống: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”
Hứa Yến có vẻ đang suy nghĩ gì đó, liền lại gần hỏi: “Còn tôi thì sao, có tặng tôi không?”
Cô gái liếc nhìn Hứa Yến, cười đáp: “Cũng tặng.”
Hứa Yến đang định nói gì đó thì bỗng nhiên từ xa vang lên một tiếng ồn ào
Cả hai cùng quay lại thì thấy Hàn Văn Lâm dường như đang tranh cãi với một người đàn ông đội mũ đặc trưng của dân địa phương, họ lập tức bỏ đồ xuống và bước nhanh đến
Đào Đào đang nấp sau lưng Hàn Văn Lâm, còn người đàn ông đứng đối diện với họ thì Lê Tri cũng có chút ấn tượng
Sáng nay cô đã thấy anh ta đi cùng với trưởng trại đến khách sạn, dù gương mặt anh ta điển trai nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ bất chính khiến người ta cảm thấy khó chịu
Trên gương mặt hào hoa ấy lại mang một đôi mắt đầy tà khí, trông rất tương phản
Hàn Văn Lâm cà lơ phất phơ nhìn người đàn ông, nhưng cơ thể của anh lại trong tư thế phòng thủ: “Anh đẹp trai, cô gái này không muốn đi, anh không thể ép buộc người ta được
Thời đại nào rồi mà còn định cưỡng ép người khác
Hay là luật pháp ở đây chưa cập nhật à?”
Du khách thường tránh xung đột với dân địa phương, bởi "cường long không đấu lại địa đầu xà" nên ngoại trừ những người chơi, các du khách khác đều đứng xa, không dám can thiệp vào
Rõ ràng người đàn ông đối diện có địa vị cao trong trại, anh ta ăn mặc rất sang trọng, chiếc mũ của anh ta gắn đầy những viên đá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, sáng đến chói mắt người chơi
Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn mời cô ấy đi ăn chứ không hề ép buộc gì cả!”
Hàn Văn Lâm cười nhạt: “Nhưng cô ấy không muốn đi
Anh thiếu người ăn cùng đến mức phải mời một cách cưỡng ép như vậy à
Hay là thế này, anh mời tôi đi ăn thì sao, thấy được không
Tôi dễ nuôi lắm, món gì cũng ăn được.”
Người đàn ông chỉ tay vào Hàn Văn Lâm: “Tốt nhất là anh đừng xen vào chuyện này.”
Đào Đào nấp sau lưng Hàn Văn Lâm, sợ đến mức run rẩy đến sắp khóc
Lê Tri bước đến, nhẹ nhàng bóp vai cô ta, an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Hứa Yến lạnh lùng vén tay áo lên, bước đến đứng cạnh Hàn Văn Lâm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Mắt Đào Đào đỏ hoe, nói trong sợ hãi: “Tôi..
tôi không muốn đi ăn với anh ta...”
Giọng Hứa Yến lạnh lùng: “Nghe rõ chưa
Cô ấy không muốn đi ăn với anh, tốt nhất là tránh xa ra!”
Người đàn ông nổi giận: “Các người——!”
“A Thái!” Một giọng quát lớn vang lên từ phía xa, trưởng trại mà họ đã gặp sáng nay đang bước nhanh tới, giận dữ quát mắng: “Mày đang làm gì vậy
Mau quay về ngay!”
Mắng người đàn ông tên là A Thái xong, trưởng trại quay sang xin lỗi nhóm của Lê Tri: “Thật xin lỗi các vị khách quý, là lỗi của tôi khi không dạy dỗ được con trai mình, mong rằng nó không làm ảnh hưởng đến tâm trạng du lịch của các vị.”
Hàn Văn Lâm liếc nhìn ông ta: “Trưởng trại, ông phải quản lý con trai của mình cho tốt vào, giờ là thời đại nào rồi, không còn chuyện bắt ép phụ nữ như thế này nữa đâu.”
A Thái đứng cạnh ông ta, sắc mặt có chút hung dữ, anh ta hung hăng lườm Hàn Văn Lâm một cái
Nhưng không lâu sau, không biết anh ta nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại trở nên độc ác như một con rắn, nhìn chằm chằm vào nhóm người đối diện rồi cười lạnh một tiếng
Trước khi rời đi cùng trưởng trại, anh ta còn liếc nhìn Đào Đào một lần nữa
Cô gái trẻ trung, xinh đẹp như ánh bình minh, khuôn mặt căng mọng như quả đào chín, tỏa ra mùi hương quyến rũ
Ánh mắt của A Thái như bám chặt lấy Đào Đào khiến cô ta sợ hãi, lại càng nấp kỹ hơn sau lưng Hàn Văn Lâm, giọng run rẩy: “Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá!”
Hàn Văn Lâm trấn an cô: “Không sao, cứ theo đoàn mà đi, đừng đi lẻ, anh ta sẽ không dám làm gì đâu.”
Đào Đào gật đầu biết ơn: “Cảm ơn các anh chị.”
Sau khi dạo quanh chợ một lúc nữa, mọi người bắt đầu chuẩn bị quay về khách sạn để ăn trưa
Buổi chiều sẽ có hai tiếng để nghỉ ngơi, hướng dẫn viên nói rằng hai giờ sẽ tập trung tại cửa khách sạn để tiếp tục thăm quan một điểm đến khác
Khi đi đến cửa khách sạn, họ nhìn thấy một cô gái đang cầm chổi đuổi đánh một người đàn ông ra ngoài
“Cút ngay
Lần sau mà tôi còn thấy anh quấy rối bà chủ nữa là tôi đánh chết đấy!”
Có du khách không kìm được mà phải thở dài: “Xem ra không khí trong cái trại này không được tốt cho lắm.”
Người đàn ông trẻ tuổi bị đuổi ra ngoài đeo kính, lần này Lê Tri cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của anh ta, dáng vẻ của anh ta trông có vẻ thư sinh, da trắng, vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng vì quá kích động mà gương mặt của anh ta cũng đỏ bừng, vừa tránh né vừa hét lớn vào trong: “Ngân Phù
Anh biết em ở trong đó
Ra ngoài gặp anh một chút có được không
Anh chỉ muốn nói với em vài câu thôi!”
Nhưng đáp lại anh ta chỉ là chiếc chổi của cô em gái nhân viên kia
Lê Tri đợi cho đến khi cô gái nhân viên quay vào trong thì mới bước đến gần người đàn ông: “Anh là bạn trai cũ của Ngân Phù à?”
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, không trả lời mà tiếp tục hướng ánh mắt vào bên trong khách sạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đừng nhìn nữa, cô ấy sẽ không ra đâu.” Lê Tri tỏ vẻ cảm thông: “Hay là anh nói cho tôi nghe điều anh muốn nói với Ngân Phù, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy, được không?”
Cuối cùng Người đàn ông cũng nhìn cô với vẻ cố chấp: “Tôi chỉ muốn gặp cô ấy, cô hẹn cô ấy ra giúp tôi đi.”
Lê Tri nói: “Nếu anh hẹn cô ấy ra mà lại làm hại cô ấy thì sao?”
Người đàn ông vội vã: “Sao tôi có thể làm hại cô ấy được
Ngân Phù là người mà tôi yêu nhất trên đời này!”
Lê Tri nhìn anh ta từ đầu đến chân: “Nói vậy thì cũng chưa chắc đâu, thời nay có nhiều người vì yêu mà trở hận, ôm tâm lý không chiếm được thì hủy hoại mà làm hại bạn gái cũ đấy.”
Câu nói này của cô khiến người đàn ông tức giận, gào lên: “Tôi sẽ không bao giờ làm hại Ngân Phù!”
Sau khi hét lên, dường như anh ta nhận ra Lê Tri không thực sự muốn giúp mình, liền giận dữ quay lưng bỏ đi
Hứa Yến bước đến: “Sao rồi?”
Lê Tri nhún vai: “Thất bại rồi.”
Nhiếp Miểu đứng bên cạnh cảnh giác nói: “Chị Tri Tri, tốt nhất là chúng ta tránh xa người này ra, anh ta trông giống kẻ cố chấp đến mức ám ảnh, đã chia tay mấy năm rồi mà vẫn quấy rầy, rõ ràng là có vấn đề về thần kinh.”
Ba người quay trở lại khách sạn, thấy Ngân Phù đang thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc sảnh, bàn tay lật giở một quyển sách, trên bàn là một chiếc đèn bàn hình bướm, ánh sáng chiếu xuống những ngón tay trắng muốt của cô ta, lộ ra vết hằn nhẹ của chiếc nhẫn trên ngón áp út
Ánh mắt Lê Tri khẽ dao động, cô bước tới ngồi bên cạnh Ngân Phù
Ngân Phù liếc nhìn cô, đôi mắt như sóng nước: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Lê Tri cười nhẹ: “Tôi vừa thấy bạn trai cũ của chị ở ngoài kia nên có chút tò mò, chị không phiền chứ?”
Ngân Phù tựa đầu vào tay, thở dài: “Thanh xuân bồng bột, chọn sai người, để lại vết nhơ, khiến cô cười chê rồi.”
Lê Tri nhìn vào ngón tay cô ta: “Chị đã từng đeo nhẫn rất lâu rồi, đúng không
Xin lỗi vì đã hỏi thẳng, chị đã kết hôn rồi à?”
Ngân Phù thoáng giật mình, như không ngờ Lê Tri lại chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy, cô ta nhìn xuống ngón tay áp út của mình một lúc rồi lười biếng đáp: “Chưa kết hôn, chiếc nhẫn đó là tôi tự mua để đeo chơi thôi
Không ngờ đeo lâu quá để lại vết hằn, mấy năm trước tôi đã tháo ra rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa mờ đi.”
Lê Tri cười nói: “Có những dấu vết một khi đã có rồi thì dù bao nhiêu năm cũng không phai nhạt được.”
Sắc mặt Ngân Phù thoáng nhăn lại, cô ta ngước mắt nhìn Lê Tri
Nhưng thấy Lê Tri vẫn bình thản, dường như chỉ là vô tình nói ra, Ngân Phù cũng mỉm cười đáp lại cô
Sau khi ăn trưa, mọi người về phòng nghỉ ngơi, Hứa Yến khẽ nói với Lê Tri: “Để tôi đưa cô đến phòng khám kiểm tra xem sao
Lỡ tối nay cô lại sốt, chúng ta có chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt thì vẫn hơn.”
Lê Tri thoáng động tâm, cô cũng không muốn cơn sốt lại làm phiền đến việc đồng đội nghỉ ngơi nên gật đầu đồng ý
Sau khi hỏi Ngân Phù về vị trí của phòng khám, hai người liền rời khách sạn
Đi khoảng hai mươi phút, một phòng khám cổ kính hiện ra ở cuối đường
Còn chưa bước vào, Lê Tri đã ngửi thấy mùi thảo dược đậm đặc
Phòng khám này được bày trí khác với phòng khám hiện đại, nơi đây giống một hiệu thuốc cổ xưa hơn, trên tường treo vài bộ da động vật, ánh sáng lờ mờ, phảng phất sự bí ẩn như nơi đây là một nơi có thuật vu cổ vậy
Một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống địa phương trông không giống bác sĩ ở bên trong, nhưng trong phòng khám chỉ có một mình bà ta
Thấy hai người bước vào, bà ta ngẩng đầu lên quan sát một chút rồi đặt cây chày xuống: “Khám bệnh hay tìm người?”
“Khám bệnh.” Lê Tri bước tới: “Cứ đến tối là tôi lại sốt cao, muốn lấy chút thuốc hạ sốt phòng sẵn.”
Nghe xong, Lê Tri nhận thấy ánh mắt đối phương nhìn mình như có chút thay đổi
Cảm giác như là một sự tham lam ngấm ngầm bị ẩn giấu
Nhưng rất nhanh, bà ta thu lại ánh mắt của mình, quay người lục lọi trong tủ thuốc: “Sốt cao à, để tôi xem.” Bà ta tìm một lúc rồi lấy một lọ sứ đen nhỏ xíu ra và đưa cho họ: “Khi sốt thì uống một viên.”
Hứa Yến cầm lấy, mở nắp ra ngửi thử, lập tức cau mày vì mùi lạ xộc vào mũi: “Đây là thuốc gì vậy
Bà không có Ibuprofen à?”
Bà ta không vui nói: “Đây là thuốc gia truyền của nhà tôi, tác dụng còn tốt hơn những thứ cô vừa nói.”
Hứa Yến bắt đầu hối hận vì đã đưa Lê Tri đến phòng khám này, cô trả lại thuốc: “Cảm ơn, nhưng thôi không cần.”
Ra khỏi đó, cô liền phàn nàn: “Ai mà biết bà ta đưa thuốc gì cho mình chứ, không uống thì chỉ sốt thôi, uống vào rồi trúng độc thì mới chết dở.”
Lê Tri nói: “Dường như ai ở đây cũng biết chúng ta.”
Hứa Yến cau mày: “Tôi cũng có cảm giác đó, dù chúng ta là khách du lịch trúng giải miễn phí, nhưng cũng không đến mức một bà bác sĩ chưa gặp bao giờ lại nhận ra chúng ta chứ
Còn cô gái bán đồ bạc sáng nay nữa, cô ta còn bảo chúng ta là khách quý, không nhận tiền mà còn tặng luôn.”
Lê Tri tiếp tục bước về khách sạn: “Nếu chúng ta là những người đã được cả trại này chọn lựa thì việc họ đều biết chúng ta cũng hợp lý thôi.”
Hứa Yến nhìn cô với ánh mắt bất lực: “Vậy nghĩa là bướm thật sự đã đẻ trứng trong người cô rồi, sao cô vẫn không lo lắng gì vậy?”
Lê Tri nhún vai: “Hạn là bảy ngày, giờ mới là ngày thứ hai, lo gì sớm thế.” Cô vươn vai: “Với lại lo cũng không ích gì, cứ để nó đẻ đi, biết đâu tôi còn tiêu hóa nó được, bổ sung chút protein.”
Hứa Yến: “…” Cô ấy không biết nói gì thêm: “Có ai từng nói cô rất là biến thái chưa?”
Lê Tri mỉm cười: “Chưa, cô là người đầu tiên.”
Hứa Yến không nhịn được mà giơ ngón cái lên: “Biến thái nhưng trâu bò.”
Khi quay lại khách sạn, hai người bọn họ thấy Ngân Phù đang dẫn theo dân trại rải một loại bột màu xanh xung quanh khách sạn, mùi bột này rất hắc
Lê Tri bước đến hỏi thăm, Ngân Phù giải thích rằng loại bột này có thể xua đuổi bướm
Hứa Yến nhỏ giọng: “Chắc chắn họ biết con quái vật kia là gì nên mới có biện pháp đuổi nó.”
Cũng có thể thấy rằng, họ không muốn chuyện bướm giết người tái diễn nữa
Khi tập trung sau giờ nghỉ trưa, Lê Tri tinh ý nhận ra xung quanh có thêm nhiều người trong trại đang tuần tra.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.