Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 148: Trại Hồ Điệp





Cơn gió đêm lạnh lẽo lướt qua tai, nhiệt độ hạ xuống làm Lê Tri cảm thấy cơn sốt đã dịu bớt phần nào, cơ thể của cô cũng không còn nóng bừng nữa
Cô đang áp sát vào phần bụng mềm mại của con quái vật, cũng chính là nơi yếu nhất của loài côn trùng
Chỉ cần dùng một vũ khí sắc bén là cô có thể kết liễu con quái vật nửa người nửa bướm này ngay lập tức
Những chiếc xúc tu mọc ra từ cơ thể nó quấn chặt lấy cô
Lê Tri cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ ngôi trại hiện ra dưới ánh trăng, tạo thành hình dáng một con bướm đang dang cánh
Ở độ cao này, nếu nó buông tay thì cô sẽ rơi xuống và chết ngay lập tức
Để đảm bảo an toàn, Lê Tri vẫn quyết định vòng tay ôm lấy cơ thể đã không còn hoàn toàn là con người của nó
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy rõ hơn lớp phấn bướm màu xanh lam và vàng kim lan từ cổ lên mặt của nó
Những hạt phấn đó như các vảy nhỏ mọc ra từ dưới da, tạo cho nó một vẻ đẹp kỳ lạ và đáng sợ
Cô thử gọi khẽ: “Lý Kiến Hề?”
Con quái vật nửa người nửa bướm cúi đầu xuống, đôi mắt xanh biếc đầy giận dữ và cuồng loạn
Lê Tri nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy như nó có thể lao đến cắn cô bất cứ lúc nào rồi hút cạn máu của cô
Nhưng nó chỉ đứng yên, vỗ cánh lơ lửng giữa không trung, chăm chú nhìn cô một lúc rồi ôm chặt lấy cô, lao thẳng xuống rừng cây
Cảm giác mất trọng lượng ập đến, xung quanh vang lên tiếng lá cây xào xạc khi bị cánh nó lướt qua
Khi đáp xuống đất, đôi cánh xanh vàng khổng lồ của nó khép lại, bao bọc toàn bộ cơ thể cô bên trong
Lê Tri cảm nhận mình bị cuốn vào một cái kén khổng lồ, lớp phấn bướm trên đôi cánh của nó phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng
Con quái vật nửa người nửa bướm từ từ cúi đầu xuống, như đang quan sát con mồi của mình
Lê Tri không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào anh
Khuôn mặt kỳ dị của nó càng lúc càng tiến gần hơn, khi nó chỉ cách mũi cô một chút thì cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn, yếu ớt: “Tri Tri…” Anh ngửi ngửi một chút: “Em đang sốt…”
Lê Tri đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh
Lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào
Cô khẽ hỏi: “Anh làm sao vậy
Tại sao lại trở thành thế này?”
Lý Kiến Hề đấu tranh với bản năng của con quái vật, vẻ mặt thống khổ: “… Là sự trừng phạt.”
Ngón tay Lê Tri khẽ run, cô nhớ lại ký ức mà mình đã cố gắng giành lấy từ hệ thống ở phó bản trước
Hệ thống không thể vi phạm quy tắc của thế giới cao hơn, đành phải thỏa hiệp với cô
Nhưng nó có thể trừng phạt NPC bị mắc kẹt trong phó bản, mất đi ký ức
Nó đã biến anh thành một con quái vật giết người, thậm chí còn để anh xuất hiện trước mặt cô trong hình dạng đó
Đây không chỉ là sự trừng phạt đối với Lý Kiến Hề, mà còn là lời cảnh cáo dành cho cô
Khán giả đang hào hứng theo dõi bỗng thấy ánh mắt của Lê Tri trở nên lạnh lẽo:
【Trời ơi
Ánh mắt của Lê Tri đáng sợ quá
Cảm giác như cô ấy sắp xé xác cái hệ thống chết tiệt này ra vậy.】
【Người yêu bị hành hạ đến mức này, ai mà chịu nổi chứ
Ủng hộ Lê Tri lật đổ hệ thống!】
【Vl câu chuyện BE ngược luyến tàn tâm gì đây, mị vừa xem vừa khóc ngất.】
【Lý Kiến Hề đã biến thành quái vật mà vẫn còn kiểm soát được lý trí để nhận ra Lê Tri, đúng là tình yêu đích thực.】
【Hu hu hu, Lý Kiến Hề của chúng ta sẽ mãi mãi là quái vật sao
Hay sẽ trở lại bình thường trong phó bản tiếp theo?】
【Hệ thống đáng chết
Sao lại đối xử với Lý Kiến Hề như vậy chứ!】
【Hệ thống tiêu đời rồi, trông Lê Tri đang thật sự tức giận đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy giận đến vậy.】
【Ai hiểu không
Từ một cuộc thám hiểm cổ trại kinh hoàng lại biến thành một câu chuyện tình yêu thuần khiết, quái vật Lý Kiến Hề còn đẹp hơn nữa là sao nhỉ?】
【Câu chuyện tình yêu đầy bi kịch giữa yêu tinh bướm và con người!!!】
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Bướm là loài động vật biến nhiệt, nhiệt độ cơ thể của nó thay đổi theo môi trường xung quanh
Lê Tri cảm nhận thấy cơ thể vốn lạnh lẽo của Lý Kiến Hề đang dần nóng lên
Đôi mắt xanh của anh lúc thì mơ màng, lúc lại cuồng loạn
Anh không muốn làm hại cô, nhưng dường như anh lại không thể kiểm soát được bản năng của con quái vật
Đôi cánh xanh vàng đang quấn chặt hơn, Lê Tri định nói gì đó nhưng Lý Kiến Hề đột ngột ôm chặt lấy cô và bay thẳng lên trời
Cô nghe thấy những lời nói hỗn loạn từ miệng anh: “Sốt rồi… Tri Tri đang sốt…”
Tốc độ bay của anh rất nhanh, chỉ vài lần vỗ cánh, Lê Tri đã thấy một hồ nước hiện ra bên dưới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đôi cánh khổng lồ của anh lại quấn chặt lấy cô rồi cả hai lao thẳng xuống hồ nước, tạo nên một tiếng “bùm” lớn khi chạm nước
Lê Tri: “…”
Nước hồ lạnh buốt nuốt chửng cả hai
Dưới làn nước trong veo, đôi cánh của anh giống như những chiếc lông vũ xanh, khẽ rung động theo từng gợn sóng
Lê Tri vùng vẫy vài lần nhưng bị Lý Kiến Hề giữ chặt
Anh mở to đôi mắt xanh, dường như anh có thể thở dưới nước
Anh lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt ngây thơ, như thể anh làm vậy là muốn giúp cô hạ sốt
Lê Tri: “…”
Thôi, tranh cãi với quái vật nhỏ này cũng chẳng ích gì
Cô phồng má, thở ra một chuỗi bọt khí, định lấy lá phù dịch chuyển từ túi đồ để rời khỏi đáy hồ, nhưng gương mặt kỳ dị của anh bất ngờ áp sát, đôi môi lạnh lẽo của anh cắn nhẹ lên môi cô, bơm không khí vào cho cô
Lê Tri ngơ ngác giữa làn nước
Quái vật không biết cách hôn, chỉ là theo bản năng muốn cô có thể thở
Dù nước hồ lạnh buốt, nhưng Lê Tri cảm thấy một ngọn lửa như lan lên từ lòng bàn chân, thiêu đốt toàn thân cô
Đôi mắt xanh của anh vẫn mở to, lông mi anh khẽ chạm vào mí mắt cô
Quái vật cảm nhận được sự ngọt ngào, càng cắn môi cô sâu hơn
Màn hình trước mặt khán giả bỗng bùng nổ với những tiếng hét đầy phấn khích
Dưới tác động của việc hạ thân nhiệt, Lê Tri dần rơi vào trạng thái mất ý thức
Khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng
Lê Tri phát hiện mình đang nằm trong một chiếc kén
Đó là loại kén mà cô đã thấy trong phòng khách sạn vài ngày trước, nhưng khi đó bên trong là hai xác khô, còn cô thì vẫn còn sống
Lớp kén mềm mại như một chiếc chăn quấn lấy cô, phía dưới là lớp lá rụng dày đặc
Lê Tri xé rách lớp kén và chui ra ngoài
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán cây trong rừng rậm, chim hót líu lo, bầu không khí yên bình
Lê Tri nhìn quanh một lượt nhưng không thấy dấu vết của Lý Kiến Hề đâu cả
Sau khi hôn cô xong, con quái vật nhỏ đã trốn mất
Lê Tri chạm nhẹ lên môi mình, bắt đầu suy nghĩ về cách trấn an anh trai sau khi ra ngoài
Rừng sâu vào buổi sáng tràn đầy sức sống
Đây là khu vực cấm của Trại Hồ Điệp, là khu vực chưa được khai thác, nơi ẩn giấu bí mật của ngôi trại này
Hôm qua họ còn đang lo lắng về cách vào rừng, không ngờ kinh hỉ lại đến một cách khó lường như vậy
Lê Tri để lại một dấu hiệu trên mặt đất, quan sát hướng phát triển của các tán cây để xác định phương hướng rồi bắt đầu tiến sâu vào rừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã đến đây rồi mà không mang theo manh mối nào về thì thật có lỗi với những đồng đội đã lo lắng suốt đêm của mình
Chắc đồng đội đều nghĩ rằng cô đã chết rồi
Bị quái vật bướm bắt đi mà vẫn sống sót, nghe cũng ngầu đấy chứ
Khu rừng sau núi rất rộng, có nhiều rắn rết
Lê Tri nhặt một cây gậy to để vừa đuổi rắn vừa dò đường
Khi nhận ra mình dường như đang đi theo một hướng nhất định, con đường trước mắt cô đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn
Lê Tri nhìn thấy một con đường mòn ẩn mình trong rừng, có vẻ như đã có rất nhiều người đi qua nên nó khá rõ ràng
Hôm qua, Hứa Yến đã vô thức nói ra công thức món ngọt địa phương, hôm nay dường như cô lại quen thuộc với đường đi trong rừng, những hành động vô thức này cho thấy điều gì đó
Có thứ gì đó đang ký sinh trong cơ thể họ, dần dần hòa vào họ
Thứ đó âm thầm xâm chiếm cơ thể họ, có thể đến ngày thứ bảy, nó sẽ hoàn toàn chiếm lấy ý thức và cơ thể của họ
Lê Tri tăng tốc, tiếp tục đi dọc theo con đường mòn
Cây cối xung quanh dần trở nên to lớn, những cây cổ thụ cao chót vót che kín bầu trờ khiến ánh sáng không thể lọt qua, xung quanh cũng trở nên âm u
Con đường mòn uốn lượn dẫn sâu vào trong rừng, vượt qua một đoạn dốc thì tầm nhìn bỗng trở nên rộng mở
Trước mắt cô hiện ra một cánh rừng thấp, trên các cành cây treo đầy những chiếc kén bướm
Những chiếc kén dày đặc, lớn nhỏ khác nhau, có chiếc lớn bằng người, có chiếc chỉ nhỏ bằng nắm tay, bên trong chứa đựng những thứ không thể xác định được, chúng im lặng treo lủng lẳng trên cây, như đang chờ đợi khoảnh khắc phá kén
Lê Tri nhìn cánh rừng kén trước mặt, bỗng cảm thấy phía sau lưng mình nóng bừng
Cảm giác đó như một tín hiệu, dẫn dắt cô tiến đến một trong những chiếc kén trong rừng
Lê Tri chợt nhận ra điều gì đó, cô đi theo cảm giác bên trong cơ thể, tiến về phía rừng kén
Vừa bước đến rìa thì bỗng nhiên một tiếng động mạnh mẽ vang lên từ phía sau, Lê Tri quay đầu lại thì thấy trưởng trại đang dẫn người lao đến
Khi thấy cô còn sống đứng đó, tất cả mọi người đều không thể tin nổi
Một trong những người dân cầm đinh ba lao vào phòng cô đêm qua nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta không kiềm được mà thốt lên: “Cô còn sống sao?!”
Lê Tri gật đầu: “Đúng vậy, tôi vẫn sống.”
“Sao con quái vật đó không giết cô?”
Lê Tri tỏ vẻ vô tội: “Tôi không biết, đêm qua tôi ngất đi, đến khi tỉnh dậy thì đã ở gần đây rồi.” Cô nhìn về phía trưởng trại với vẻ tò mò và nghi ngờ: “Nhưng đây là nơi nào
Những cái kén treo trên cây kia là gì vậy?”
Trưởng trại dường như thở phào nhẹ nhõm, gọi cô: “Cô lại đây đi
Đừng tiến sâu vào bên trong, nơi đó rất nguy hiểm.”
Với những người đang có mặt ở đây, cô chắc chắn không thể đi vào rừng kén được
Lê Tri bước đến gần trưởng trại, lộ vẻ cảnh giác và sợ hãi: “Trong trại có quái vật mà các ông vẫn dám tổ chức lễ hội du lịch
Làm chết bao nhiêu du khách, tôi sẽ lên mạng phanh phui chuyện này!”
“Cô đừng vội.” Trưởng trại trầm giọng nói: “Con quái vật này chỉ là một con cá bị lọt lưới, chúng tôi đã luôn tìm cách để bắt nó
Một khi bắt được thì sẽ không còn chuyện như vậy nữa.”
“Cá lọt lưới?” Lê Tri nhìn ông ta: “Ý của trưởng trại là còn nhiều quái vật bướm nữa sao, chúng xuất hiện thành bầy à?”
Trưởng trại liếc cô một cái, Lê Tri nhận thấy trong ánh mắt của ông ta có chút tự tin: “Đây là bí mật của Trại Hồ Điệp, nếu cô nhất định phải biết rõ thì e rằng sẽ tự rước họa vào thân
Tôi khuyên cô nên quên hết những gì mình đã thấy hôm nay rồi quay lại tận hưởng chuyến du lịch của mình đi.”
Có vẻ ông ta không hề lo lắng việc cô sẽ tiết lộ bí mật
Lê Tri im lặng một lát rồi mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa
Tôi là người quý trọng mạng sống.”
Trưởng trại nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Vậy thì cô hãy theo chúng tôi xuống núi đi, bạn bè cô lo lắng lắm rồi.”
Đường xuống núi mất gần một tiếng
Khi rời khỏi khu rừng sâu, con đường mòn cũng biến mất
Địa hình rừng núi rất phức tạp, nếu không có người địa phương dẫn đường thì du khách rất dễ lạc lối và không bao giờ trở ra được
Khi xuống đến chân núi, Lê Tri thấy Hứa Yến và Hàn Văn Lâm đang sốt ruột đứng chờ bên cạnh tấm biển "Cấm du khách vào"
Họ biết trưởng trại dẫn người lên núi tìm Lê Tri, dù chỉ là hy vọng mong manh nhưng họ vẫn kiên trì chờ đợi
Đến khi thật sự thấy Lê Tri còn sống sót bước xuống, cả hai đều không giấu nổi sự kinh ngạc
“Tri Tri!”
“Chị Tri!”
Cả hai lao tới, nước mắt trào ra, không thể nói nên lời
Mọi người đều nghĩ rằng Lê Tri đã chết
Ngoài Hứa Yến và Hàn Văn Lâm ra thì những người chơi khác đều đã chấp nhận sự thật này
Họ vừa thương tiếc cho cái chết của một người chơi đứng hạng mười lăm, vừa lo lắng cho số phận của mình nên ai nấy cũng đều đã đi tìm manh mối từ sáng sớm
Chỉ có Hứa Yến và Hàn Văn Lâm là không từ bỏ hy vọng, họ cầu nguyện cho một phép màu, nhưng không ngờ phép màu ấy thực sự xảy ra
Hứa Yến định hỏi gì đó, nhưng thấy người dân trại đứng bên cạnh, cô nuốt lời trở lại
Lê Tri vỗ nhẹ vai họ, dịu dàng nói: “Về khách sạn trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.