Công Viên Giải Trí Quỷ Quái [Vô hạn]

Chương 172: Bóng Ma Nơi Thôn Hoang





Mặc dù khán giả đã quen với những pha xử lý đầy kỹ thuật của Lê Tri trong phó bản, nhưng khi chứng kiến cảnh này, họ vẫn không khỏi ngỡ ngàng:
【Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!!!】
【Ý là, đại lão Quả Vải đã thăng cấp từ việc làm ma quỷ tức điên đến mức không biết làm gì sang việc xúi giục chúng đánh nhau rồi sao?】
【Phó bản cá nhân quả thật đã thể hiện rõ ràng sức mạnh của cô ấy một cách trọn vẹn nhất.】
【Bây giờ mị đã hiểu tại sao người hướng dẫn trong phó bản tân thủ lại nói rằng giữ bình tĩnh là kỹ năng quan trọng và hiếm có nhất trong phó bản
Nếu là mị thì mị đã sợ đến sùi bọt mép ngất xỉu gòy, còn đâu mà nghĩ đến việc tận dụng điểm yếu của từng con ma để tạo ra hỗn loạn mà thoát thân chứ!】
【Lê Tri giải mã phó bản mượt mà vl luông í, vừa có sức mạnh vừa có trí tuệ, không có điểm yếu, tôi nghĩ cô ấy không thua kém gì so với Tạ Khung cả.】
【Không hổ là diễn viên, cái cách cô ấy gọi “Đại Cường” vừa thê lương vừa xé lòng
Bảnh nghe mà bảnh còn chịu không nổi, huống chi là Lưu Đại Cường!】
【Lê Tri đang dẫn đầu về nhân khí cả trong lẫn ngoài phó bản, ngộ thật sự mong đợi cảnh tượng khi các đại thần gặp nhau tại phòng an toàn, tiếc là chúng ta không được xem.】
..
Phản ứng từ bên ngoài phó bản đã sôi nổi, trong khi khán giả trong phòng livestream cũng đã hoàn toàn bị thu hút bởi màn trình diễn của Lê Tri
Lúc trước khi tìm kiếm, Lê Tri đã để ý thấy trong toàn bộ ngôi nhà chỉ có tủ quần áo trong phòng của Lưu Nhị Cường là còn nguyên vẹn, mặc dù nó hơi nhỏ nhưng cũng đủ để một người trốn vào
Lê Tri đóng cửa tủ, đứng tựa vào vách tủ
Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ không kín, giữa hai cánh cửa có một khe hở rộng bằng ngón tay út
Cô dùng những lá bùa còn lại để dán kín khe hở từ trên xuống dưới, chỉ để lại một đoạn ngang tầm mắt, đủ để cô quan sát bên ngoài
Cuộc hỗn chiến bên dưới kéo dài một lúc lâu, âm thanh dần dần lắng xuống
Cơn mưa đã âm ỉ cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống, mưa rơi rào rào lên khuông viên sân đầy cỏ dại bên ngoài
Tiếng mưa quá lớn, nó lấn át cả những âm thanh khác
Lê Tri nín thở, lắng nghe động tĩnh bên ngoài
Bỗng nhiên, một tia chớp lóe lên ngoài khung cửa sổ phủ đầy bụi, chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm
Khi ánh mắt cô dời khỏi cửa sổ trở lại thì cô nhìn thấy cả gia đình trưởng thôn đã đứng ngay bên ngoài tủ quần áo
Cả sáu người đều đẫm máu, gương mặt tái nhợt, hốc mắt thâm đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tủ quần áo
Lưu Đại Cường đứng ở phía trước, cầm con dao phay đẫm máu trên tay, đầu cúi xuống, từ từ tiến sát vào khe hở cửa tủ, đôi mắt thối rữa của anh ta càng ngày càng phóng to trong tầm mắt của Lê Tri, cuối cùng dừng lại ngay trước khe hở. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Huyên Huyên..
Lưu Đại Cường gọi, khuôn mặt xám xịt của anh ta nở một nụ cười kỳ quái: "Ra đây nào, Huyên Huyên..
Lê Tri nín thở, không nhúc nhích
Khán giả khi thấy cảnh này ai nấy đều rùng mình, hét lên thất thanh trong sợ hãi
"Huyên Huyên, ra đây nào..
"Huyên Huyên, mau ra đây..
Lưu Đại Cường cứ lặp đi lặp lại, những người còn lại đứng phía sau anh ta, từng gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, những ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua khe hở như thể đã nhìn thấu người đang ẩn mình bên trong
Đột nhiên, Lưu Thúy Mai đứng cạnh trưởng thôn kéo tay Lưu Đại Cường lại, giọng cô ta lạnh lẽo nói: “Cô ta không phải là Chu Huyên.”
Lưu Đại Cường quay đầu nhìn cô ta, những người khác cũng từ từ quay cổ, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Thúy Mai
Cô ta tiếp tục nhìn chăm chăm vào tủ quần áo, giọng nói vang lên đầy u ám: “Chu Huyên đã bị chúng ta rải rồi, cô ta không quay về được đâu
Các người đã quên rồi sao?”
Chu Huyên đã bị chúng ta rải
Chỉ có những người bị đốt thành tro mới có thể dùng từ “rải” này
Họ đã thiêu xác Chu Huyên rồi sao
Không có gì ngạc nhiên khi không ai tìm thấy mộ của Chu Huyên trong thôn, sau khi thiêu xác cô, họ không chôn cất mà rải tro cúa cô ấy ở đâu đó
Lưu Thúy Mai nói, Chu Huyên không thể quay lại
Chu Huyên đã treo cổ tự tử trong bộ váy đỏ khi mang thai, một thi hai mệnh, điều này là đại kỵ ở vùng nông thôn
Gia đình Lưu Đại Cường sợ rằng sau khi chết, Chu Huyên sẽ trở thành lệ quỷ mà quay về báo thù, và họ biết rõ tội lỗi của mình đối với Chu Huyên ghê gớm đến mức nào, vì thế..
Đến cả cơ hội trở thành ma quỷ của cô ấy cũng bị họ chặt mất
Gia đình này quả thực chết cũng không đủ đền tội
Nhưng nếu Chu Huyên không biến thành lệ quỷ sau khi chết thì chuỗi án mạng liên quan đến bộ váy đỏ sau này đã xảy ra như thế nào
Lê Tri vốn định nghe thêm chút manh mối từ họ, nhưng Lưu Đại Cường rõ ràng đã bị lời nói của Lưu Thúy Mai làm cho tức giận, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hung ác, vung con dao phay đập mạnh vào tủ quần áo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên, khi chạm vào tủ, anh ta lại bị lá bùa dán trên tủ phản ngược lại, khiến anh ta gào lên trong tức tối và tiếp tục lao vào
Cả gia đình sáu người xông vào, cố gắng lôi người bên trong ra, Lưu Nhị Cường còn biến thành một tờ giấy mỏng, lẻn vào bên dưới tủ quần áo
Dưới chân Lê Tri vang lên tiếng hét đau đớn của một đứa trẻ
Lưu Nhị Cường bị lá bùa làm bỏng phải bò ra ngoài rồi ngồi bệt xuống đất mà khóc lớn
Cả tủ quần áo bị bao vây, nhưng may mắn là Lê Tri đã dán bùa lên cả sáu mặt tủ, khiến cả gia đình của Lưu Đại Cường không thể làm gì được, tức giận nhưng bất lực
Nếu ban ngày Lê Tri không phát hiện ra căn hầm dưới nhà Lưu Hữu Tài và lấy được những lá bùa này thì tối nay cô đã gặp nguy hiểm rồi
Sau một hồi cố gắng không thành, Lưu Đại Cường nổi điên lên, vung dao phay loạn xạ, chém nát căn phòng vốn đã hoang tàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sáu người đứng trước tủ quần áo, ánh mắt đầy căm hận nhưng Lê Tri vẫn bình tĩnh, cô không tạo ra bất kỳ tiếng động nào
Cuối cùng, sáu người từ từ rời khỏi phòng, bên ngoài trở lại với sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi
Lê Tri vẫn không di chuyển, khoảng năm phút sau, một con mắt thối rữa đột nhiên xuất hiện sát khe hở của tủ
Đó là Lưu Thúy Mai đã quay trở lại
Ánh mắt đầy thù hận của cô ta xuyên qua khe hở, nhìn chằm chằm vào Lê Tri, cuối cùng giận dữ đập vào cửa tủ, nhưng lại bị lá bùa trên cửa làm bỏng, cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn rồi biến mất khỏi căn phòng
Tiếng mưa vẫn tiếp tục rơi, không biết đã bao lâu trôi qua, Lê Tri nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ bên dưới
“Gâu——!”
“Gâu gâu——!”
Ban ngày, khi đốt nhang cho Lưu Tiểu Yến, cô đã bảo rằng nếu cô bé muốn gặp mình vào buổi tối thì hãy đến nhà trưởng thôn và để con chó của mình sủa ba tiếng
Cô bé này quả thật giữ lời, đã đến rồi
Lê Tri lấy Bản Đồ Trống ra khỏi kho đạo cụ, đọc chú ngữ, bản đồ hiện ra địa hình trong bán kính một trăm mét, khu vực xung quanh nhà trưởng thôn hiện lên rõ ràng
Trên bản đồ chỉ xuất hiện hai dấu chân đỏ, có lẽ là của Lưu Tiểu Yến và con chó của cô bé
Không thấy bóng dáng gia đình trưởng thôn đâu
Sau khi bị giam cầm quá lâu, có lẽ họ đã đi báo thù những kẻ từng giết họ
Lúc này Lê Tri mới bước ra khỏi tủ quần áo, bật đèn pin kiểm tra tủ và phát hiện nhiều lá bùa đã bị oán khí ăn mòn và tự bốc cháy, cô nhanh chóng tháo những lá bùa còn lại rồi nhét vào túi, bước xuống cầu thang và đi ra ngoài
Trong cơn mưa lạnh lẽo, có một bóng dáng nhỏ bé đứng lặng lẽ trong màn sương, mặc một chiếc áo sơ mi nam quá khổ và quần đen, tóc tết thành hai bím
Bên cạnh cô bé là con chó vàng với chỉ còn một nửa cái đầu, nó lè lưỡi, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh rờn trong đêm
Lê Tri dừng bước, nhẹ giọng gọi: “Lưu Tiểu Yến?”
Lưu Tiểu Yến e ngại nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy trông cực kỳ đáng sợ khi nhìn chằm chằm vào ai đó
Lê Tri nhẹ nhàng nói: “Tiểu Yến, chị không có ý xấu, em đồng ý gặp chị nghĩa là em tin chị đúng không?”
Con chó vàng lè lưỡi, nước dãi nhỏ xuống từ cái miệng đầy răng nhọn của nó, nó nhìn Lê Tri với ánh mắt thèm thuồng
Lưu Tiểu Yến vỗ nhẹ đầu nó, nói: “Đại Hoàng, không được.” Sau đó, cô bé ngước nhìn Lê Tri, cuối cùng mở miệng, cô bé nói bằng chất giọng đặc sệt vùng quê: “Em biết chị là người từ bên ngoài đến, chị không phải người xấu.”
Cô bé quay lưng lại: “Đi theo em.”
Lê Tri thở phào nhẹ nhõm, đi theo bóng dáng nhỏ bé của cô bé
Càng rời xa nhà trưởng thôn, địa hình trên bản đồ càng hiện ra rõ ràng hơn, trong phạm vi một trăm mét quanh cô bắt đầu xuất hiện những dấu chân đỏ khác
Đó là những bóng ma lang thang trong cái thôn hoang này
Đêm mưa càng khiến thôn hoang thêm âm u, nhiều lần Lê Tri suýt nữa cũng va phải những bóng ma chết thảm
Nhưng Lưu Tiểu Yến rất thông thạo đường thôn, cô bé dẫn Lê Tri luồn lách qua những bức tường đất đổ nát, hoàn toàn tránh được những bóng ma, họ đến một khu vực hoang tàn hơn ở dưới chân núi
Khu vực này đã ra khỏi vùng sinh hoạt của Thôn Lưu Gia, có lẽ đây là nơi họ từng đi đốn củi hay săn bắn, cây cỏ hoang dại ở nơi đây mọc um tùm hơn
Lê Tri thấy vài ngôi mộ hoang, những nấm mộ bị sạt lở, dưới đất lộ ra những mảnh xương, phát ra ánh lân quang* màu xanh trắng
(Lân quang (hay còn gọi là phosphorescence) là hiện tượng phát sáng tự nhiên do một số chất phát ra ánh sáng khi tiếp xúc với ánh sáng, nhiệt độ hoặc áp lực
Trong văn hóa dân gian, "lân quang" thường được dùng để miêu tả ánh sáng yếu ớt, mờ mờ thường thấy vào ban đêm tại những nơi có xác chết hoặc xương cốt
Điều này xảy ra do quá trình phân hủy của các chất hữu cơ trong cơ thể phát ra ánh sáng, tạo nên hiện tượng "ma trơi" hoặc "ma lửa" mà dân gian thường kể
Đây là một hiện tượng khoa học tự nhiên, không mang tính chất siêu nhiên như nhiều người lầm tưởng.)
Dưới chân núi có một căn nhà gỗ nhỏ, Lưu Tiểu Yến cùng con chó vàng của cô bé đi vào trong
Lê Tri cũng bước vào, cô giũ nước mưa khỏi người
Căn nhà gỗ chỉ rộng khoảng bốn, năm mét vuông, bên trong chứa đầy nông cụ han gỉ và những đồ đạc lặt vặt, có lẽ là nơi nghỉ chân của dân thôn khi lên núi
Lưu Tiểu Yến đứng trong góc nhà, cúi đầu vuốt ve cái đầu chỉ còn một nửa của con chó vàng
Lê Tri đặt ba lô xuống, lấy nhang ra và thắp cây đèn cầy lên
Nghĩ một lát, cô mở hộp thịt hộp cuối cùng và đặt nó sang một bên, không chắc con chó vàng có thể ăn được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả cô bé và con chó đều bị thu hút bởi mùi thơm, cả hai đều có vẻ vui mừng
Con chó vàng ngửi hộp thịt, vui vẻ vẫy đuôi, nhìn Lê Tri với ánh mắt bớt thèm thuồng hơn
Lê Tri trải hai cuộn rơm khô lên nền đất ẩm, ôm ba lô ngồi xuống
Lưu Tiểu Yến ăn xong nhang, ngồi xổm dưới đất nhìn cô một lúc rồi chậm rãi lại gần, hỏi nhỏ: “Chị đến thôn chúng em làm gì vậy?”
Lê Tri suy nghĩ một lúc: “Chị đến tìm Chu Huyên, em có biết chị ấy không?”
Lưu Tiểu Yến gật đầu, vẻ mặt buồn bã, cúi mắt nói: “Chị không tìm được chị ấy đâu, chị ấy bị ba mẹ em hại chết rồi, chị ấy đã treo cổ tự tử trong nhà chính.”
Lê Tri hỏi: “Chị ấy tự treo cổ hay bị ba mẹ em treo?”
Lưu Tiểu Yến lắc đầu: “Em không thấy, khi em trở về từ đồng thì chỉ thấy Lưu Đại Cường chém chết mẹ em, còn chị Chu Huyên đã treo trên xà nhà rồi
Khi Lưu Đại Cường gần đuổi kịp ba em, ba em thấy em liền đẩy em lên.”
Cô bé nhìn Lê Tri, đôi mắt to đen láy không chút oán hận: “Rồi em chết.”
Khóe miệng của Lê Tri trùng xuống
Trong hầm, mẹ của Lưu Tiểu Yến nói rằng chính cô bé đã ôm chân Lưu Đại Cường nên bị anh ta chém chết
Chết rồi còn nói dối, còn cố gắng che giấu tội ác của mình
Người cha thậm chí còn đẩy con gái mình ra để cản dao, còn không bằng cả súc vật
Lưu Tiểu Yến trông gầy gò và yếu ớt, dù đã chết vẫn có thể thấy rõ dấu hiệu suy dinh dưỡng lúc còn sống, cô bé thậm chí còn không có quần áo của riêng mình mà mặc bộ đồ của Lưu Hữu Tài đã được sửa lại cho nhỏ hơn
Vì quá gầy, đôi mắt của cô bé trông càng to hơn
Có thể tưởng tượng cuộc sống của cô bé trong gia đình đó thê thảm đến thế nào
Lê Tri khẽ hỏi: “Mộ của em ở đâu
Tại sao chị không tìm thấy mộ của em trong thôn?”
Lưu Tiểu Yến bị giết cùng với cha mẹ của Lưu Hữu Tài, dân thôn đã trấn áp cha mẹ của Lưu Hữu Tài dưới hầm, nhưng không thấy mộ của Lưu Tiểu Yến trong hầm hay nghĩa trang, có phải cô bé cũng bị thiêu thành tro như Chu Huyên không
Lưu Tiểu Yến chớp mắt: “Em không có mộ.” Cô bé khẽ nói: “Họ vứt xác em và Đại Hoàng vào khe núi trên này.”
Khi cô bé còn sống đã không được xem trọng, đến khi chết cũng chẳng ai quan tâm
Người ta sợ hãi cha mẹ của Lưu Hữu Tài, sợ hãi Chu Huyên treo cổ trong bộ váy đỏ, nhưng lại không sợ cô bé gầy gò, yếu ớt Lưu Tiểu Yến cả
Trong mắt họ, một sinh mệnh trẻ trung như vậy lại chẳng khác gì con chó
Họ không sợ Lưu Tiểu Yến trở thành ma để báo thù, vì trong lòng họ chưa bao giờ xem cô bé là cái gì đó đáng kể
Và đúng như vậy, Lưu Tiểu Yến không trở thành ác quỷ, cô bé vẫn như khi còn sống, ngây thơ, dễ dàng tin tưởng một người lạ như Lê Tri
Lê Tri đưa tay xoa đầu cô bé, khi ngón tay cô chạm vào chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo đến thấu xương
Dường như Lưu Tiểu Yến hơi ngượng ngùng, nhưng không tránh né, cô bé chỉ cúi đầu, khẽ nói: “Chị giống những chị khác.”
Lê Tri rụt tay lại: “Những chị nào?”
Lưu Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn cô, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Giống chị Chu Huyên, chị Nghiên, và chị Như
Các chị ấy đều đến từ bên ngoài, xinh đẹp, và đều đối xử tốt với em.”
Cô bé đang nói đến những người phụ nữ bị buôn bán
Lê Tri hỏi: “Những chị như vậy có nhiều không?”
Lưu Tiểu Yến gật đầu: “Nhiều lắm
Khi nào trong thôn có đám cưới thì sẽ có người đưa những chị gái xinh đẹp và trẻ đến đây
Anh trai em cũng sắp lấy vợ, nhưng anh ấy chết rồi
Ba mẹ em nói rằng Lưu Đại Cường đã giết anh ấy để cướp vợ.”
Những gì cô bé kể phù hợp với thông tin mà Lê Tri đã biết, nhưng cô cần thêm manh mối khác: “Em có biết sau khi chị Chu Huyên chết đã đi đâu không?”
Lưu Tiểu Yến lắc đầu: “Em không biết, khi em và Đại Hoàng tìm đường về, nhiều người đã chết rồi.”
Lê Tri hỏi: “Những người đó là do Lưu Đại Cường giết sao?”
Lưu Tiểu Yến cúi đầu, nói nhỏ: “Em không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.